Thay vì tranh cãi rằng luân hồi có thật hay không, có lẽ câu hỏi thiết thực hơn là: nếu đời này là một phần trong vòng tiếp nối bất tận, thì ta sẽ sống thế nào để không tiếp tục khổ đau, mà nuôi lớn được tình thương và tuệ giác?

Thay vì tranh cãi rằng luân hồi có thật hay không, có lẽ câu hỏi thiết thực hơn là: nếu đời này là một phần trong vòng tiếp nối bất tận, thì ta sẽ sống thế nào để không tiếp tục khổ đau, mà nuôi lớn được tình thương và tuệ giác?