Danh lợi chẳng đáng để đánh đổi tự do. Trang Tử ví mình như con rùa sống, thà kéo lê đuôi giữa bùn đất còn hơn chết mà được tôn thờ. Bởi lẽ, sống tự tại, ung dung còn quý hơn trăm lần vinh hoa gò bó.

Danh lợi chẳng đáng để đánh đổi tự do. Trang Tử ví mình như con rùa sống, thà kéo lê đuôi giữa bùn đất còn hơn chết mà được tôn thờ. Bởi lẽ, sống tự tại, ung dung còn quý hơn trăm lần vinh hoa gò bó.
Thành hay bại, suy hay thịnh, tất cả đều do con người quyết định. Một quốc gia suy vong không phải vì mệnh trời, mà do chính những kẻ cầm quyền bất nhân, mê muội, không biết sửa lỗi. Cũng như nước sông Thương Lang, trong hay đục là tự nó quyết định số phận của mình. Con người cũng vậy, nếu không biết giữ mình, tự hủy hoại thì chẳng thể trách ai khác.
Lời bình:
Ngụy biện “hai phải” chỉ đem lại lợi ích cho kẻ giảo hoạt, còn người ngay thật thì chịu thiệt. Đặng Tích không giải quyết tranh chấp mà chỉ lợi dụng cả hai bên, biến sự việc thành trò mặc cả. Công lý không thể dựa trên sự lươn lẹo, mà phải dựa vào lẽ công bằng và lòng chính trực. Những kẻ như Đặng Tích chỉ khiến xã hội thêm hỗn loạn, dân chúng thêm khổ sở.
Cái “ngu” của Ngu Công thực chất là sự thấu hiểu thời thế. Khi pháp luật không nghiêm, kẻ mạnh lấn át kẻ yếu, thì người dân chỉ còn cách nhẫn nhịn để tránh chuốc thêm thiệt hại. Nhưng chính từ câu chuyện nhỏ này, vua Hoàn Công và Quản Trọng đã nhận ra sự bất cập trong chính trị và quyết tâm sửa đổi. Một vị minh quân, một hiền thần không chỉ giỏi cai trị, mà còn biết lắng nghe dân chúng để chỉnh đốn phép nước.
Khoan dung có thể cảm hóa lòng người. Vua Trang Vương không vì chuyện nhỏ mà làm nhục kẻ dưới, lại khéo léo bảo toàn danh dự cho bề tôi. Nhờ đó, ông dung người mà được báo, giữ người mà được trung. Kẻ chịu ơn sẽ tận trung báo đáp, chính nhờ lòng khoan dung mà vua Sở có được một bề tôi dũng cảm, lập công to cho nước.
Sự vật tự nó không đáng sợ, chỉ có tâm trí con người mới quyết định điều đó. Hoàn Công vì tin vào quỷ mà sinh bệnh, cũng vì tin vào điềm lành mà khỏi bệnh. Tâm tưởng sao, cảnh giới vậy. Người mạnh mẽ làm chủ suy nghĩ thì không bị ngoại cảnh lung lay, kẻ yếu đuối lại tự ràng buộc mình trong nỗi sợ hãi do chính mình tạo ra.
Ngũ Viên ôm mối thù sâu nặng, vì cha mà quyết làm mất nước Sở. Tuy hiếu với cha, nhưng lại phụ với nước, lấy tư thù mà hại chung đại cục, khó tránh khỏi điều đáng chê. Trong khi đó, Thân Bao Tư hết lòng vì nước, lấy sự nhẫn nhịn, kiên trì mà cứu được vua Sở, giữ vững giang sơn. Không quyền, không thế, chỉ bằng tấm lòng trung kiên và sự bền bỉ, ông đã khiến nước Tần ra tay cứu viện. Đó chính là sự tận trung đến mức quên cả danh lợi, làm việc lớn mà không cầu báo đáp – một tấm gương chân chính của bề tôi trung nghĩa.
Mọi sự vật, hiện tượng đều có mối quan hệ nhân quả. Chuông có thể kêu là nhờ dùi đánh, nhưng dùi đánh vào chuông mới tạo ra tiếng, vậy thì tiếng kêu là kết quả của cả hai yếu tố. Trong cuộc sống, không nên nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện, mà cần xét đến tổng thể và mối quan hệ tương tác giữa các yếu tố.
Câu chuyện ca ngợi lòng thủy chung, hy sinh của người vợ và sự trân trọng, nghĩa tình của người chồng. Trong quan hệ vợ chồng, sự chân thành và tận tâm sẽ tạo nên sự gắn kết bền chặt. Đồng thời, nó cũng ngụ ý rằng tình yêu đích thực không chỉ dựa vào lời hứa mà còn thể hiện qua hành động kiên quyết và chân thành.
Mọi trật tự xã hội đều bắt đầu từ việc mỗi người làm tròn bổn phận của mình. Khi vua xứng bậc minh quân, tôi trung thành tận tụy, cha từ con hiếu, thì nước yên, nhà vững. Nếu ai nấy đều lơ là trách nhiệm, đạo lý suy đồi, xã tắc tất loạn. Chính danh không chỉ là danh xưng, mà còn là trách nhiệm và đạo nghĩa mà danh ấy gánh vác.
Lời bình:
Giữ nghĩa đến cùng có khi lại thành bi kịch. Bá Di và Thúc Tề trung với nhà Thương, giữ tiết nghĩa mà không chịu thừa nhận triều đại mới. Thế thời đổi thay, đạo lý cũng phải tùy theo thời thế mà ứng biến. Giữ nghĩa mà vẫn hành xử khéo léo thì mới bảo toàn được thân và giúp ích cho đời. Quá cố chấp, chỉ tự đẩy mình vào đường cùng.
Sinh tử thuận theo tự nhiên. Trang Tử xem cái chết nhẹ như mây gió, không bị ràng buộc bởi lễ nghi, không phân biệt diều hâu hay sâu bọ hưởng thụ thân xác. Cái quan trọng không phải là hình thức tang lễ, mà là tâm thái khi đối diện với sinh tử. Người hiểu đạo không níu kéo, không thiên lệch, chỉ thuận theo lẽ trời mà an nhiên ra đi.
Lòng trung trực và ý chí kiên định có thể cảm hóa cả bậc quân vương. Sử Ngư không chỉ dùng lời nói mà còn dùng chính cái chết để răn vua, khiến vua Linh Công phải hối cải. Điều đó cho thấy, chính trực và dũng khí có thể tạo ra sự thay đổi, dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất.
Giận hay không là do tâm mình. Khi chiếc thuyền không có người, người lái đò chẳng bực tức. Nhưng khi biết có người, lòng liền nổi sân. Sự việc không đổi, chỉ tâm đổi mà thôi. Nếu có thể buông bỏ tư tâm, sống an nhiên tự tại, thì còn ai làm ta phiền muộn?
Cái đáng sợ nhất không phải là kẻ xa lạ, mà chính là kẻ đồng loại, người đồng nghề. Kẻ mạnh có thể hại kẻ yếu, nhưng những mưu mô hiểm độc nhất thường đến từ những người cùng chí hướng, cùng vị thế. Tranh giành quyền lợi, ganh ghét lẫn nhau – đó mới là nỗi sợ lớn nhất trong đời. Người ngoài có thể làm ta tổn thương, nhưng chính người gần gũi mới có thể đẩy ta vào chỗ nguy hiểm nhất.
Câu chuyện chê trách thói cứng nhắc, bảo thủ, không biết tùy thời ứng biến. Sự vật, hoàn cảnh luôn thay đổi, nếu chỉ giữ suy nghĩ cố chấp mà không linh hoạt thích nghi, con người sẽ rơi vào sai lầm và thất bại.
Dựa vào kẻ khác để giữ yên vận mệnh thì chẳng khác nào trao số phận mình vào tay người. Mạnh Tử đã chỉ ra rằng, sức mạnh thật sự đến từ nội lực chứ không phải từ sự nhún nhường trước cường quyền. Nếu biết lo cho dân, củng cố nền tảng vững chắc thì dù gặp nguy biến cũng không sợ. Đây là bài học không chỉ cho bậc quân vương mà còn cho mỗi người: tự lực cánh sinh mới là con đường bền vững nhất.
Chiêu Hề Tuất không có thực quyền, nhưng nhờ thế của vua mà người đời phải khiếp sợ. Cũng như con cáo đi bên cạnh hổ, hưởng oai hùm mà tưởng mình là chúa tể. Kẻ dựa vào quyền thế người khác để hống hách, dọa nạt thiên hạ chỉ là kẻ hữu danh vô thực, một khi mất đi chỗ dựa, sẽ lộ rõ bản chất yếu hèn. Bài học rút ra: quyền lực thực sự đến từ bản thân, không phải từ sự vay mượn, dựa dẫm.
Câu chuyện cho thấy cảm xúc con người dễ bị chi phối bởi hoàn cảnh và sự tưởng tượng. Khi chưa thật sự chạm tới điều gì, lòng ta có thể tràn đầy xúc động, nhưng khi đối diện với thực tế, cảm xúc ấy lại trở nên phai nhạt. Điều này cũng phản ánh một thực tế rằng những gì ta mong nhớ, kỳ vọng thường đẹp hơn khi còn trong tâm tưởng.
Lời bình:
Lắng nghe lời phê bình là cách giúp chính quyền sửa sai và dân được yên ổn. Tử Sản hiểu rằng ý kiến của dân chúng là “thuốc chữa” cho người cầm quyền, giúp họ điều chỉnh chính sách hợp lý hơn. Chặn miệng dân không khiến bất mãn biến mất, mà chỉ đẩy nó đến chỗ bùng nổ. Câu chuyện khuyên ta biết tiếp thu lời góp ý, lấy đó làm nền tảng để cải thiện bản thân và xã hội.
Người làm vua nếu không giữ đạo trị nước, thì phần thưởng có hậu đến đâu cũng không cứu vãn được vận mệnh đất nước. Câu nói của người đánh cá không chỉ đơn thuần là lời khuyên mà còn là một triết lý sâu sắc về cách làm vua: tôn kính trời đất, giữ vững biên cương, yêu dân, giảm sưu thuế. Khi ấy, không cần ban thưởng riêng ai, mà tất cả dân chúng đều được hưởng phúc. Một bậc minh quân không nên mải mê thú vui riêng mà quên đi trọng trách lớn lao của mình.