Trăng vàng trăng ngọc

Bài thơ “Trăng vàng trăng ngọc” – Hàn Mặc Tử

Bài thơ “Trăng vàng trăng ngọc” của Hàn Mặc Tử là một bản nhạc huyền bí, nơi ánh trăng trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp tuyệt đối và thiêng liêng. Qua từng câu chữ, nhà thơ không chỉ bày tỏ tình yêu tha thiết với trăng mà còn gợi mở những ý niệm sâu sắc về nghệ thuật, tâm hồn và niềm tin siêu thoát.

Trút linh hồn

Bài thơ “Trút linh hồn” – Hàn Mặc Tử

Hàn Mặc Tử, người thi sĩ của nỗi đau và tình yêu, đã để lại cho đời những vần thơ đầy cảm xúc, nơi tâm hồn ông trăn trở, khắc khoải trong từng con chữ. “Trút linh hồn” là một bài thơ đặc biệt, vừa như một lời từ biệt vừa là tiếng vọng của một tâm hồn đang giằng xé giữa tình yêu, tuyệt vọng và khát khao được nhớ đến.

Đà Lạt trăng mờ

Bài thơ “Đà Lạt trăng mờ” – Hàn Mặc Tử

Bài thơ “Đà Lạt trăng mờ” của Hàn Mặc Tử là một bức tranh huyền ảo, nơi thiên nhiên và cảm xúc con người hòa quyện trong một không gian đầy mê hoặc. Từng câu thơ như dòng suối chảy róc rách giữa đêm khuya, dẫn dắt người đọc vào thế giới của sương khói, trăng sao và những rung cảm tinh tế nhất của tâm hồn.

Đêm khuya ở làng quê

Bài thơ “Đêm khuya ở làng quê” – Hàn Mặc Tử

Hàn Mặc Tử, với tâm hồn nhạy cảm và trái tim luôn khát khao cái đẹp, đã vẽ nên một bức tranh làng quê trong bài thơ “Đêm khuya ở làng quê”. Bài thơ không chỉ là một lát cắt tĩnh lặng của đời sống nông thôn mà còn chất chứa nỗi niềm cô đơn, sự u buồn và cả niềm mơ mộng vượt thoát khỏi thực tại.

Cảm nhận bài thơ: Vua tâm – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Vua tâm – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Lời thơ của Thượng Sĩ không phải để giảng giải, mà để phá tan chấp niệm. Đừng cố định tâm vào những điều đã biết, bởi tâm vốn vô tướng, vốn lặng lẽ như nước hồ thu. Nếu một ngày nào đó, ta bật cười giữa trưa nắng mà nhận ra màn đêm đang tỏa rạng trong chính mình, ấy là khi tâm vương đã hiển bày.

Cảm nhận bài thơ: Vật không thể tuỳ theo mọi người – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Vật không thể tuỳ theo mọi người – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ không chỉ là một lời than vãn về sự bạc bẽo của thế gian, mà còn là một lời nhắc nhở: không phải ai cũng có thể tiếp nhận chân lý, và không phải lúc nào chân lý cũng được đặt vào đúng chỗ. Nhưng dù vậy, người hiểu đạo không vì thế mà bi quan, mà phải biết giữ gìn chân lý, dành cho những người thực sự có duyên. Giữa nhân gian mờ mịt, chỉ cần một người tri âm, thì âm thanh của đạo vẫn vang vọng mãi.

Cảm nhận bài thơ: Vào vòng cát bụi – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Vào vòng cát bụi – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ của Tuệ Trung Thượng Sĩ vừa mang dáng dấp của một cuộc hành trình, vừa là một tiếng cười giữa dòng đời biến động. Không có sự chối bỏ, không có nỗi trăn trở bi thương, mà chỉ có một người bước vào bụi đời, rong chơi giữa mọi thịnh suy, và sau cùng, vẫn ung dung nhìn hoa nở trên đài xuân.

Cảm nhận bài thơ: Tự tại – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Tự tại – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ “Tự tại” không chỉ là một lời tự sự mà còn là một lời nhắc nhở: hạnh phúc không đến từ việc nắm giữ, mà từ sự buông bỏ. Khi tâm không còn phân biệt đúng sai, hơn thua, thì dù sống ở đâu, làm gì, cũng đều có thể an nhiên tự tại. Không cần tìm kiếm xa xôi, bởi bình yên thực sự nằm ngay trong chính tâm mình.

Cảm nhận bài thơ: Tự đề – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Tự đề – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ “Tự đề” không chỉ là một sự tự họa mà còn là lời nhắc nhở về con đường giác ngộ. Muốn hiểu được đạo, không thể chỉ dựa vào chữ nghĩa hay giáo lý mà phải tự mình thể nghiệm. Khi tâm đã thông suốt, thì dù nhìn ngọn núi, dòng sông hay cánh rừng tùng biếc cũng đều thấy được chân lý hiển hiện ngay trước mắt.

Cảm nhận bài thơ: Thời tiết an định – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Thời tiết an định – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ “Thời tiết an định” không phải chỉ là một áng thơ Thiền, mà còn là một con đường dẫn đến sự an nhiên tự tại. Khi ta buông bỏ bám chấp, thuận theo tự nhiên, nhận ra bản chất thật của mình, thì chẳng còn gì có thể làm ta xao động. Giữa dòng đời dâu bể, nếu ta có thể lắng lòng mà cảm nhận, biết đâu ta cũng sẽ tìm thấy chính mình trong những lời thơ của Thượng Sĩ.

Cảm nhận bài thơ: Thoát đời – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Thoát đời – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ là một lời nhắc nhở: giải thoát không nằm ở sự trốn chạy khỏi cuộc đời, mà là chuyển hóa tâm ngay giữa đời. Khi thấy rõ bản chất của mọi thứ, khi không còn bám chấp, thì đời này chính là Niết-bàn, từng bước chân đều là bước chân tự do, và ánh mặt trời trí tuệ sẽ luôn tỏa sáng trên con đường ta đi.

Cảm nhận bài thơ: Thăm bệnh đại sư Phúc Đường – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Thăm bệnh đại sư Phúc Đường – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Lời thơ không bi lụy mà lại khoáng đạt, ung dung. Đó chính là tâm thế của người đã thấu suốt sinh tử, không còn bận tâm về được mất, đau khổ hay vui sướng. Bởi lẽ, giữa sóng gió vô thường, chỉ cần nhận ra bản thể chân thật của chính mình, thì ngay cả bệnh tật cũng không còn là trói buộc – mà chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua đời.

Cảm nhận bài thơ: Thả trâu – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Thả trâu – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ ngắn nhưng mở ra một thế giới thanh tịnh và thảnh thơi, nơi không có những tranh đoạt, không có những tính toán thiệt hơn. Người mục đồng ấy chính là hình ảnh của bậc trí giả – buông bỏ mọi ràng buộc để sống đời tự tại. Và ta, nếu có một ngày chợt mỏi mệt giữa vòng quay nhân thế, liệu có đủ can đảm để thả dây, buông trâu mà hòa mình vào đồng cỏ xuân?