Nguyễn Bính, bằng sự giản dị đến đau, đã để lại cho người đọc một câu hỏi vô hình mà ám ảnh:
Trong cuộc đời ngược xuôi hối hả này, có bao giờ ta cũng là kẻ đứng trên sân ga muộn, nhìn con tàu mang theo những điều yêu quý trôi xa, và biết chắc rằng – nó sẽ không quay lại?
