“Nấm mộ” không phải một bài thơ về sự lụi tàn, mà là bài thơ về sự tiếp nối. Bích Khê không viết về nỗi đau của cái chết, mà viết về sự vĩnh cửu của linh hồn, của nghệ thuật. Ông chấp nhận cái chết như một lẽ tất yếu, nhưng không để nó trở thành dấu chấm hết – vì thơ ca vẫn còn, vì những tờ thơ nhàu nát vẫn sẽ được những tâm hồn đồng điệu truyền tay nhau.
