Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh - Bài 2 – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 2 – Nguyễn Khoa Điềm

Chiến tranh chia cắt con người, nhưng không thể chia cắt tình yêu. Trong những năm tháng đầy bom đạn, tình yêu không chỉ là khao khát cá nhân, mà còn trở thành một lời hẹn ước lớn lao – một lời thề với tương lai, với cuộc sống. Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 2 của Nguyễn Khoa Điềm là tiếng lòng của người lính, vừa tha thiết, say mê, vừa đau đáu một nỗi nhớ không thể nguôi ngoai.

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh - Bài 3 – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 3 – Nguyễn Khoa Điềm

Tình yêu trong chiến tranh không phải là những lời hứa hẹn hoa mỹ hay những cuộc gặp gỡ trọn vẹn. Đó là nỗi nhớ lặng thầm, là sự khắc khoải mong chờ, là niềm hy vọng mong manh giữa những tháng ngày khắc nghiệt. Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 3 của Nguyễn Khoa Điềm là một bản tình ca cô đọng nhưng đầy da diết, nơi những hình ảnh thiên nhiên trở thành tiếng lòng thổn thức của một người yêu giữa xa cách và chờ đợi.

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh - Bài 4 – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 4 – Nguyễn Khoa Điềm

Chiến tranh luôn là bóng tối phủ xuống đời người, là những mất mát, chia lìa, và đau thương không gì bù đắp nổi. Nhưng giữa khói lửa, vẫn còn một thứ bất diệt – đó là tình yêu. Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 4 của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là lời hẹn ước của những người yêu nhau mà còn là sự khẳng định mãnh liệt rằng tình yêu chính là ngọn lửa rực sáng, là đôi cánh nâng con người bay lên khỏi hố sâu chiến tranh, hướng về sự sống.

Cảm nhận bài thơ: Những câu hỏi đầu năm – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những câu hỏi đầu năm – Nguyễn Khoa Điềm

Mỗi độ xuân về, lòng người lại rộn ràng, nhưng cũng trầm lặng hơn để suy tư, để lắng nghe những thanh âm dịu dàng của đất trời. Trong bài thơ Những câu hỏi đầu năm, Nguyễn Khoa Điềm không đưa ra những triết lý sâu xa, mà thay vào đó, ông đặt ra những câu hỏi tưởng như giản dị nhưng lại đầy ám ảnh. Những câu hỏi ấy không chỉ để chiêm nghiệm về thiên nhiên, về mùa xuân, mà còn là lời tự vấn về chính con người, về đời sống, về những gì khiến ta day dứt và xúc động khi đứng trước thời gian.

Cảm nhận bài thơ: Những quyển sách – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những quyển sách – Nguyễn Khoa Điềm

Sách, từ lâu, đã là biểu tượng của tri thức, của ký ức, của sự kế thừa tư tưởng con người qua bao thế hệ. Thế nhưng, trong bài thơ Những quyển sách, Nguyễn Khoa Điềm không ngợi ca sách theo cách thông thường. Ông đặt ra một câu hỏi đầy trăn trở: Sách vở nuôi niềm hy vọng mới / Hay cũng trôi đi / Như dòng nước đen?

Cảm nhận bài thơ: Nơi Bác từng qua – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nơi Bác từng qua – Nguyễn Khoa Điềm

Bài thơ Nơi Bác từng qua của Nguyễn Khoa Điềm là một khúc tự sự lắng đọng về những nơi Bác Hồ đã từng đặt chân, nơi Người đã đi qua với bao trăn trở, khát vọng dành cho đất nước. Những câu thơ khắc họa một không gian vừa mang dấu ấn lịch sử, vừa thấm đẫm tình cảm sâu sắc, nơi mỗi con đường, mỗi góc phố, mỗi hàng cây đều ghi nhớ bước chân Người.

Cảm nhận bài thơ: Nỗi nhớ – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nỗi nhớ – Nguyễn Khoa Điềm

Trong cuộc đời mỗi con người, có những điều dễ dàng lãng quên, nhưng cũng có những ký ức dù năm tháng có phai mờ vẫn còn đó, khắc sâu trong lòng. Bài thơ Nỗi nhớ của Nguyễn Khoa Điềm là một dòng hồi tưởng chân thực và xúc động về tình mẫu tử, về những gì đã qua và những điều còn ở lại. Đọc bài thơ, ta không chỉ thấy hình ảnh một người con hay quên mà còn thấy dáng dấp của cả một thế hệ – những con người lớn lên trong gian khó, đi qua chiến tranh và nhận ra rằng, chính nỗi nhớ đã làm nên con người họ.

Đường ra mặt trận

Bài thơ “Đường ra mặt trận” – Chính Hữu

Bài thơ “Đường Ra Mặt Trận” của Chính Hữu là bản hùng ca tràn đầy khí thế, khắc họa cảnh tượng cả dân tộc đứng lên chiến đấu với một tinh thần đoàn kết, yêu nước mãnh liệt. Từng câu thơ như một dòng cảm xúc dạt dào, vẽ nên hình ảnh người lính, người dân, và cả quê hương hòa quyện trong khúc tráng ca của ngày toàn quốc kháng chiến.

Cảm nhận bài thơ: Nói với bạn bè trong cuộc họp – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nói với bạn bè trong cuộc họp – Nguyễn Khoa Điềm

Trong cuộc họp – nơi những ý tưởng và trách nhiệm đan xen, Nguyễn Khoa Điềm đã không chọn một giọng điệu cứng nhắc hay đầy khẩu hiệu. Ông không thúc giục, không hô hào, mà chỉ lặng lẽ nói với bạn bè bằng sự chân thành, bằng niềm tin vào con người và ý nghĩa của lao động. Bài thơ Nói với bạn bè trong cuộc họp không chỉ là một lời kêu gọi làm việc, mà còn là một triết lý sống, một tiếng nói của tinh thần dấn thân và trách nhiệm.

Cảm nhận bài thơ: Nói với nhà văn quá cố – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nói với nhà văn quá cố – Nguyễn Khoa Điềm

Cuộc đối thoại giữa người sống và người đã khuất vốn dĩ là điều không thể, nhưng thơ ca có thể làm được điều ấy. Trong “Nói với nhà văn quá cố”, Nguyễn Khoa Điềm đã lặng lẽ trò chuyện với những người cầm bút đã đi xa, trong một cuộc độc thoại đầy day dứt. Bài thơ không chỉ là nỗi hoài niệm về những bậc tiền bối mà còn là một sự tự vấn của chính tác giả – người đang đứng giữa dòng chảy biến động của thời đại, cảm nhận rõ sự mất mát của quá khứ và những trăn trở về tương lai văn chương.

Cảm nhận bài thơ: Ở tuổi sáu ba – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Ở tuổi sáu ba – Nguyễn Khoa Điềm

Ở tuổi sáu ba, Nguyễn Khoa Điềm nhìn lại chính mình với một tâm thế vừa điềm nhiên, vừa thấm đẫm suy tư. Không còn những ngày xông pha, không còn những bốc đồng tuổi trẻ, cũng không còn những cuộc tranh luận đến cùng, ông chọn cách sống chậm lại, quan sát thế giới với đôi mắt của người đã trải qua đủ đầy những thăng trầm. “Ở tuổi sáu ba”, bài thơ không chỉ là lời tự sự về tuổi già, mà còn là một triết lý sống – nhẹ nhàng mà sâu sắc, bình thản nhưng thấm đượm nỗi niềm.

Cảm nhận bài thơ: Sau ngày hội – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Sau ngày hội – Nguyễn Khoa Điềm

Khi những ồn ào lắng xuống, khi những lo âu, chờ đợi của ngày hôm qua đã thuộc về quá khứ, ta đối diện với điều gì? Nguyễn Khoa Điềm, trong bài thơ “Sau ngày hội”, không nói về niềm vui chiến thắng hay sự tiếc nuối thất bại. Ông chỉ lặng lẽ phác họa một bức tranh của sự trống vắng, của những khoảng lặng sau một chặng đường dài.

Cảm nhận bài thơ: Sông Hương – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Sông Hương – Nguyễn Khoa Điềm

Nguyễn Khoa Điềm đã viết về Sông Hương không chỉ như một dòng sông chảy qua Huế, mà như một biểu tượng của thời gian, ký ức, sự sống và cả nỗi niềm con người. Bài thơ “Sông Hương” là sự kết hợp giữa vẻ đẹp huyền thoại của thiên nhiên với dòng chảy của lịch sử, của những con người từng đi qua và để lại dấu ấn nơi đây.

Cảm nhận bài thơ: Sống – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Sống – Nguyễn Khoa Điềm

Nguyễn Khoa Điềm, với giọng thơ đầy suy tư và triết lý, đã đặt ra một câu hỏi lớn trong bài thơ “Sống”: Thế nào mới thực sự là sống? Ông không tô vẽ một cuộc sống bình yên, an phận hay lặng lẽ trôi qua. Ngược lại, ông thẳng thắn khước từ một sự tồn tại nhợt nhạt, một kiếp sống vô nghĩa, để khẳng định một lẽ sống đích thực – một sự sống có ý nghĩa, có bản lĩnh, có tự do.

Cảm nhận bài thơ: Đất ngoại ô – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Đất ngoại ô – Nguyễn Khoa Điềm

Bài thơ Đất ngoại ô của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một khúc tự sự về một miền quê nghèo ven đô mà còn là một chứng tích lịch sử, nơi những số phận con người hòa vào dòng chảy của dân tộc. Từng câu chữ thấm đẫm nỗi nhọc nhằn, sự quật cường và cả niềm tự hào mãnh liệt của những người con lớn lên từ mảnh đất ấy.

Cảm nhận bài thơ: Đất nước những tháng năm thật buồn – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Đất nước những tháng năm thật buồn – Nguyễn Khoa Điềm

Có những thời khắc, khi đêm buông xuống, ta bỗng ngồi lặng lẽ trước màn hình, mong tìm một tin vui giữa những xáo động của cuộc đời. “Đất nước những tháng năm thật buồn” của Nguyễn Khoa Điềm là bài thơ viết ra từ nỗi trăn trở ấy – một nỗi niềm lặng thầm nhưng da diết về thực tại, về những giấc mơ còn dang dở và cả niềm tin vào ngày mai.

Cảm nhận bài thơ: Đất nước – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Đất nước – Nguyễn Khoa Điềm

Bài thơ Đất Nước của Nguyễn Khoa Điềm không đơn thuần là một thi phẩm, mà còn là một bản hùng ca, một khúc tráng ca về lịch sử, văn hóa và con người Việt Nam. Ở đó, ta thấy hình bóng của dân tộc trải qua bao biến thiên thăng trầm, thấy dáng hình của Tổ quốc từ những điều bình dị nhất, gần gũi nhất, để rồi nhận ra rằng chính mỗi con người, mỗi hành động, mỗi hy sinh đều là những viên gạch góp phần xây dựng nên Đất Nước.

Cảm nhận bài thơ: Đêm thu ở Hội An – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Đêm thu ở Hội An – Nguyễn Khoa Điềm

Hội An – phố cổ trầm mặc, nơi thời gian chảy trôi như một dòng sông yên ả, nhưng bên dưới vẻ đẹp dịu dàng ấy là những nỗi niềm chưa bao giờ lắng xuống. Trong “Đêm thu ở Hội An”, Nguyễn Khoa Điềm không chỉ vẽ nên một cảnh sắc mang hơi thở cổ kính mà còn gửi gắm trong đó những suy tư về kiếp người, về sự lặng lẽ của đời sống trước dòng chảy vô tình của thời gian.

Đi bên mùa thu

Cảm nhận bài thơ: Đi bên mùa thu – Nguyễn Khoa Điềm

Mùa thu – không chỉ là sắc vàng của lá, là sự chuyển mình của thiên nhiên, mà còn là một mùa của cảm xúc, của những hoài niệm và rung động khó gọi thành tên. Trong “Đi bên mùa thu”, Nguyễn Khoa Điềm đã mang đến một không gian rất riêng, nơi mùa thu không chỉ là khung cảnh mà còn là một miền tâm trạng, một thế giới đầy xao xuyến trong lòng người.

Cảm nhận bài thơ: Đi mãi vào rặng núi xa mờ – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Đi mãi vào rặng núi xa mờ – Nguyễn Khoa Điềm

Có những bước chân đi mãi mà chẳng thể tìm thấy điểm dừng. Có những đoạn đường càng xa lại càng mờ khuất. Và có những nỗi nhớ, càng muốn quên lại càng khắc sâu trong tâm hồn. “Đi mãi vào rặng núi xa mờ” của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một chuyến hành trình giữa không gian mà còn là cuộc hành trình của tâm tưởng, nơi quá khứ, hiện tại và những nỗi niềm chồng chéo lên nhau, để rồi người ta nhận ra: điều gần gũi nhất trong cuộc đời đôi khi lại chính là cái chết, là sự chia ly, là những buổi chiều bối rối chẳng thể gọi tên.

Cảm nhận bài thơ: Đọc thơ tứ tuyệt của Đỗ Mục – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Đọc thơ tứ tuyệt của Đỗ Mục – Nguyễn Khoa Điềm

Lịch sử cuộn chảy như Trường Giang vĩnh cửu, cuốn theo những giấc mộng bá vương, những tham vọng lớn lao rồi vùi lấp tất cả dưới lớp cát thời gian. Nhưng còn lại gì sau những biến động ấy? Chỉ có thơ ca, chỉ có những khuôn mặt thi nhân lặng trước ngọn đèn, trầm ngâm giữa quá khứ và hiện tại. Bài thơ “Đọc thơ tứ tuyệt của Đỗ Mục” của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một cuộc đối thoại với lịch sử, mà còn là sự chiêm nghiệm sâu sắc về thời cuộc, về giấc mộng nhân sinh và số phận của những con người đã đi qua bao biến thiên.