Cảm nhận bài thơ: Cánh đồng buổi chiều – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Cánh đồng buổi chiều – Nguyễn Khoa Điềm

Có một cánh đồng, nơi mùa màng đi qua để lại những gốc rạ lởm chởm, những vệt bùn khô nứt nẻ, những hạt mồ hôi đã thấm vào đất tự thuở nào. Có một nhà thơ lặng lẽ đi về nơi ấy, lắng nghe tiếng cỏ may reo lên trong gió, tìm lại dấu vết của bao phận người đã từng gắn đời mình với những luống cày. Cánh đồng buổi chiều của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một bài thơ về quê hương, mà còn là một lời nhắc nhở về giá trị của lao động, về những con người âm thầm nuôi lớn cuộc đời từ đôi bàn tay lấm bùn.

Cảm nhận bài thơ: Cáp quang – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Cáp quang – Nguyễn Khoa Điềm

Cáp quang – những sợi dây mỏng manh nhưng mang trong mình sức mạnh kết nối cả thế giới. Chúng len lỏi dưới lòng đại dương, vượt qua muôn trùng sóng gió để đưa con người đến gần nhau hơn, để truyền tải thông tin, tri thức, những tiếng nói và suy nghĩ từ bốn phương. Nhưng khi những sợi dây ấy bị cắt đứt, khi những đoạn cáp quang nằm trơ trọi như những con cá chết trên mặt báo, đó không còn là sự mất kết nối đơn thuần của công nghệ, mà là một lát cắt đau đớn về thời đại, về con người, về niềm tin và sự lựa chọn.

Cảm nhận bài thơ: Biển trước mặt - Lời ru – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Biển trước mặt – Lời ru – Nguyễn Khoa Điềm

Bài thơ “Biển trước mặt – Lời ru” của Nguyễn Khoa Điềm là một khúc hát dịu dàng, ngân nga giữa tiếng sóng trầm bổng của đại dương. Đó không chỉ là lời ru dành cho một đứa trẻ, mà còn là lời nhắn gửi sâu sắc về tình yêu thương, sự gắn bó với biển cả và cuộc đời của những con người sống nhờ biển. Lời ru của mẹ trong bài thơ không chỉ dỗ dành con ngủ, mà còn gieo vào lòng con những giá trị sâu xa về cội nguồn, về cuộc sống vươn khơi đầy gian khó nhưng cũng tràn ngập yêu thương.

Cảm nhận bài thơ: Bếp lửa rừng – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Bếp lửa rừng – Nguyễn Khoa Điềm

Trong bóng tối Trường Sơn, nơi rừng sâu thăm thẳm, những người lính trẻ quây quần bên bếp lửa. Họ không nhìn nhau, mà cùng dõi theo ánh lửa, như đang nhìn vào chính tâm hồn mình, vào những lý tưởng cháy sáng trong tim. Bài thơ Bếp lửa rừng của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là bức tranh giản dị về một đêm giữa chiến khu mà còn là biểu tượng của tinh thần đồng đội, của niềm tin và tình yêu đất nước bền bỉ.

Cảm nhận bài thơ: Bây giờ là lúc...  – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Bây giờ là lúc…  – Nguyễn Khoa Điềm

Có những thời điểm trong đời, con người ta muốn vứt bỏ mọi ràng buộc, thoát khỏi những khuôn phép của xã hội để sống đúng với bản ngã của mình. “Bây giờ là lúc…” của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một bài thơ mà còn là một lời tuyên ngôn một khát vọng tự do, một chuyến đi không hạn định để tìm về sự nguyên sơ, để sống trọn vẹn với đời và để đối diện với cái chết bằng lòng can đảm.

Cảm nhận bài thơ: Áo trắng và mặt đường – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Áo trắng và mặt đường – Nguyễn Khoa Điềm

Trên những con phố, giữa lòng đô thị, áo trắng không chỉ là màu của học trò mà còn là biểu tượng của một thế hệ sẵn sàng dấn thân cho quê hương. Áo trắng và mặt đường của Nguyễn Khoa Điềm là một bản hùng ca về sức mạnh tuổi trẻ, về tinh thần quật khởi giữa lòng thành phố, nơi mỗi bước chân xuống đường đều mang theo khát vọng độc lập, hòa bình và thống nhất đất nước.

Cảm nhận bài thơ: Bạn thơ – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Bạn thơ – Nguyễn Khoa Điềm

Thơ ca vốn là sợi dây vô hình kết nối những tâm hồn đồng điệu, những con người mang trong mình một nỗi trăn trở về cuộc đời, về cái đẹp, về sự cô đơn và cả niềm khát khao được giãi bày. “Bạn thơ” của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một bài thơ dành tặng Đồng Đức Bốn, mà còn là tiếng lòng của một người tri âm tri kỷ, một sự sẻ chia đầy chân thành giữa những người viết.

Cảm nhận bài thơ: Anh đợi – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Anh đợi – Nguyễn Khoa Điềm

Có những lời hẹn không được nói ra, nhưng lại khắc sâu vào tận cùng tâm khảm. Có những cuộc tìm kiếm không định rõ điểm đến, nhưng vẫn cháy bỏng một niềm tin. “Anh đợi” của Nguyễn Khoa Điềm là một bài thơ như thế một lời chờ đợi vượt thời gian, không gian, và cả những giới hạn của đời người.

Cảm nhận bài thơ: Bạn ơi, bạn có nhớ? – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Bạn ơi, bạn có nhớ? – Nguyễn Khoa Điềm

Có những kỷ niệm không bao giờ phai nhạt, có những dòng sông chảy mãi trong lòng người như một phần của tâm hồn. “Bạn ơi, bạn có nhớ?” của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một bài thơ hoài niệm, mà còn là lời tri ân dành cho quá khứ, cho những ngày gian khổ nhưng đầy ý nghĩa, và cho chính dòng sông Hương – dòng sông mang trong mình lịch sử, ký ức và tình yêu quê hương.

Cảm nhận bài thơ: Báo bão – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Báo bão – Nguyễn Khoa Điềm

Trong những ngày tháng sục sôi của dân tộc, khi đất nước đứng trước vận mệnh sinh tử, từng người con đất Việt đã cùng nhau dậy sóng, biến những con phố, những dòng sông, những ngọn núi thành trận địa đấu tranh. Bài thơ Báo bão của Nguyễn Khoa Điềm là một bản hùng ca vang vọng khí thế của thời đại, là tiếng gọi từ lịch sử vọng về, là lời hiệu triệu của lòng yêu nước cuộn trào như cơn bão lớn.

Cảm nhận bài thơ: Biển trước mặt - Biển – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Biển trước mặt – Biển – Nguyễn Khoa Điềm

Biển luôn là một thực thể vĩ đại bao dung, dữ dội, nhưng cũng đầy bí ẩn. Trong bài thơ “Biển trước mặt – Biển”, Nguyễn Khoa Điềm không chỉ vẽ nên bức tranh sống động về cuộc đời người ngư dân mà còn truyền tải một thông điệp lớn lao về sự kiên trì, tình yêu với biển và trách nhiệm của con người trước thiên nhiên. Đọc bài thơ, ta không chỉ thấy bóng dáng người cha giữa sóng gió mà còn cảm nhận được hơi thở của cả một làng chài, nơi những con người sống nhờ biển, chiến đấu cùng biển và chờ mong những chuyến thuyền cập bến trong ánh bình minh.

Cảm nhận bài thơ: Báo động – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Báo động – Nguyễn Khoa Điềm

Lịch sử, đôi khi, như một cơn sóng dữ, tràn về từ những bến bờ xa lạ, phủ bóng lên quê hương, để rồi mỗi người dân lại phải đứng trước một câu hỏi: Chúng ta sẽ chọn cúi đầu hay đứng dậy? Báo động của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một bài thơ phản ánh một sự kiện lịch sử cụ thể – ngày lính Mỹ đổ bộ vào Việt Nam – mà còn là tiếng chuông cảnh tỉnh về thân phận một dân tộc đã từng bị xâm lăng, bóc lột, nhưng chưa bao giờ khuất phục.

Cảm nhận bài thơ: Ánh sáng – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Ánh sáng – Nguyễn Khoa Điềm

Có những điều ta tưởng rằng đã buông bỏ, nhưng chỉ một khoảnh khắc bất chợt, ta lại nhận ra nó vẫn lặng lẽ tồn tại trong tim. “Ánh sáng” của Nguyễn Khoa Điềm là một bài thơ ngắn nhưng chan chứa những xúc cảm mâu thuẫn của một trái tim yêu thương từ giận hờn, trách móc đến bâng khuâng, tiếc nuối.

Bắc cầu

Bài thơ “Bắc cầu” – Chính Hữu

Bài thơ “Bắc Cầu” của Chính Hữu là một tác phẩm ngắn gọn nhưng sâu sắc, khắc họa hình ảnh con người Việt Nam kiên cường và bất khuất trong cuộc kháng chiến vì độc lập dân tộc. Bài thơ không chỉ thể hiện sức mạnh ý chí vượt qua khó khăn mà còn là biểu tượng cho lòng yêu nước và khát vọng thống nhất non sông.

Mùa mưa Bằng Việt

Bài thơ “Mùa mưa” – Bằng Việt

Bài thơ “Mùa mưa” của Bằng Việt là một bức tranh hiện thực sinh động về những năm tháng gian khổ trong chiến tranh, nơi thiên nhiên khắc nghiệt hòa quyện cùng sự bền bỉ, lặng thầm của con người. Qua hình ảnh mưa rừng dai dẳng và những khó khăn chồng chất, nhà thơ không chỉ tái hiện một giai đoạn lịch sử mà còn truyền tải thông điệp sâu sắc về ý chí, tình người và lòng yêu đời trong gian khó.

Cảm nhận bài thơ: Sương rơi – Nguyễn Vỹ

Cảm nhận bài thơ: Sương rơi – Nguyễn Vỹ

Nhẹ nhàng mà da diết, bài thơ Sương rơi của Nguyễn Vỹ mở ra một khung cảnh buốt giá của đêm khuya, khi những giọt sương nặng trĩu trên cành dương liễu, lặng lẽ rơi xuống trong hơi gió bấc lạnh lùng. Nhưng liệu đó chỉ là những giọt sương đơn thuần? Hay chính là những giọt lệ của một tâm hồn đau thương?

Cảm nhận bài thơ: Trầm lặng – Nguyễn Vỹ

Cảm nhận bài thơ: Trầm lặng – Nguyễn Vỹ

Mùa xuân thường gợi lên những hình ảnh tươi đẹp, là thời khắc khởi đầu của sự sống, của hy vọng và niềm vui. Nhưng trong Trầm lặng của Nguyễn Vỹ, mùa xuân lại mang một sắc thái hoàn toàn khác – một mùa xuân của chán chường, của đau thương, của những nỗi niềm bế tắc giữa thời cuộc rối ren.

Cảm nhận bài thơ: Tiếng súng đêm xuân – Nguyễn Vỹ

Cảm nhận bài thơ: Tiếng súng đêm xuân – Nguyễn Vỹ

Mùa xuân, đáng lẽ là mùa của đoàn tụ, của những niềm vui sum vầy, lại mở ra trong bài thơ Tiếng súng đêm xuân của Nguyễn Vỹ bằng sự lạnh lẽo và mất mát. Không phải tiếng pháo giao thừa rộn ràng, mà là những tiếng súng rền vang bên dòng sông, xé toạc bầu không khí yên ắng của đêm xuân:

Cảm nhận bài thơ: Xuân dạ sầu ngâm – Nguyễn Vỹ

Cảm nhận bài thơ: Xuân dạ sầu ngâm – Nguyễn Vỹ

Mùa xuân luôn là thời khắc của niềm vui và sự khởi đầu, là lúc thiên nhiên bừng tỉnh, muôn hoa khoe sắc, vạn vật tràn trề sức sống. Nhưng giữa bức tranh xuân rực rỡ ấy, có một tâm hồn lạc lõng, đơn côi, chìm trong nỗi sầu nhân thế:

Cảm nhận bài thơ: Tiếng chuông chùa – Nguyễn Vỹ

Cảm nhận bài thơ: Tiếng chuông chùa – Nguyễn Vỹ

Giữa bốn bề sương phủ, một tiếng chuông chùa ngân lên. Thanh âm ấy không đơn thuần chỉ là âm thanh của kim loại va chạm, mà còn là lời gọi về cõi tâm linh, là tiếng vọng của thời gian rơi vào tĩnh lặng.

Cảm nhận bài thơ: Trăng, chó, tù… – Nguyễn Vỹ

Cảm nhận bài thơ: Trăng, chó, tù… – Nguyễn Vỹ

Bài thơ Trăng, chó, tù… của Nguyễn Vỹ được viết trong hoàn cảnh đặc biệt: khi tác giả bị giam cầm tại nhà tù Trà Khê. Giữa bốn bức tường lạnh lẽo, giữa dây kẽm gai và bóng tối, ánh trăng ngoài song cửa trở thành biểu tượng của tự do, của những giấc mộng đẹp mà người tù chỉ có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào.