Có một cánh đồng, nơi mùa màng đi qua để lại những gốc rạ lởm chởm, những vệt bùn khô nứt nẻ, những hạt mồ hôi đã thấm vào đất tự thuở nào. Có một nhà thơ lặng lẽ đi về nơi ấy, lắng nghe tiếng cỏ may reo lên trong gió, tìm lại dấu vết của bao phận người đã từng gắn đời mình với những luống cày. Cánh đồng buổi chiều của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một bài thơ về quê hương, mà còn là một lời nhắc nhở về giá trị của lao động, về những con người âm thầm nuôi lớn cuộc đời từ đôi bàn tay lấm bùn.
