“Vô đề (Từ buổi thu sang, sầu lá rụng)” không chỉ là một bài thơ tình. Đó là tiếng lòng chênh vênh của người thi sĩ bước qua những nỗi chia lìa, mang theo hình bóng những giai nhân đau đáu cõi lòng và cả chính mình – kẻ sống bằng giấc mơ yêu mà lắm lần hụt hẫng. Trong cái sầu rụng của mùa thu ấy, Nguyễn Bính để lại một lát cắt đẹp buồn của nhân sinh – nơi con người mãi mãi là sinh linh bé nhỏ đi lạc giữa cõi duyên nợ và tìm hoài một lời đáp cho chữ “tình”.
