Mùa xuân, đáng lẽ là mùa của đoàn tụ, của những niềm vui sum vầy, lại mở ra trong bài thơ Tiếng súng đêm xuân của Nguyễn Vỹ bằng sự lạnh lẽo và mất mát. Không phải tiếng pháo giao thừa rộn ràng, mà là những tiếng súng rền vang bên dòng sông, xé toạc bầu không khí yên ắng của đêm xuân:
