Con đường làm quan

Cảm nhận về bài thơ: Con đường làm quan – Nguyễn Công Trứ

Nguyễn Công Trứ, một nhà thơ tài năng và một bậc quân tử giữa thời loạn, đã sống một cuộc đời gắn liền với danh lợi, những thăng trầm trên con đường làm quan. Bài thơ “Con đường làm quan” không chỉ là lời tự sự về hành trình của chính ông, mà còn là bức tranh phản chiếu hiện thực xã hội thời bấy giờ, nơi danh lợi và vinh nhục luôn đan xen, thử thách bản lĩnh của người đời.

Cảm nhận bài thơ: Vạn Lý Trường Thành – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Vạn Lý Trường Thành – Thâm Tâm

Khi nhắc đến Vạn Lý Trường Thành, người ta thường nghĩ ngay đến một công trình vĩ đại, biểu tượng của quyền lực và sức mạnh của Trung Hoa cổ đại. Nhưng trong thơ Thâm Tâm, Vạn Lý Trường Thành không còn là niềm tự hào của một đế chế, mà trở thành bức tường ngập tràn máu và nước mắt. Nó là minh chứng cho sự tàn bạo của bạo chúa, cho nỗi thống khổ của nhân dân, và cho vòng xoáy chiến tranh không ngừng của nhân loại.

Cảm nhận bài thơ: Ngược gió – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Ngược gió – Thâm Tâm

Có những cuộc chia ly không hẹn ngày trở lại, có những bước chân ra đi mang theo nỗi đau của một kẻ lữ hành cô độc, và có những vần thơ như tiếng thở dài vọng lên từ trái tim đầy thương tổn. Ngược gió của Thâm Tâm không đơn thuần chỉ là một bài thơ tiễn biệt, mà còn là lời tự vấn, là nỗi niềm cay đắng của một tâm hồn ngổn ngang giữa thế sự, bơ vơ giữa nhân gian, chỉ còn biết phó thác mình cho những cơn gió ngược.

Cảm nhận bài thơ: Tráng ca – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Tráng ca – Thâm Tâm

Khi nhắc đến Thâm Tâm, người ta thường nhớ đến Tống biệt hành với nỗi buồn ly khách, nhưng ít ai biết rằng ông còn có một Tráng ca đầy hào sảng – một khúc ca của những con người bước ra từ đau thương, mang theo ý chí của thời đại để dấn thân vào cõi lớn.

Cảm nhận bài thơ: Tống biệt hành – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Tống biệt hành – Thâm Tâm

Có những cuộc tiễn đưa không qua sông nhưng vẫn vang vọng tiếng sóng trong lòng. Có những giây phút hoàng hôn không rực rỡ nhưng lại phủ kín ánh buồn trong đôi mắt kẻ ở người đi. Tống biệt hành của Thâm Tâm là một bài thơ tiễn biệt đầy trăn trở, chất chứa trong đó nỗi đau của sự dứt áo ra đi và cả sự dửng dưng như một cách để che giấu cảm xúc.

Cảm nhận bài thơ: Vọng nhân hành – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Vọng nhân hành – Thâm Tâm

Thâm Tâm – người thi sĩ tài hoa nhưng cũng đầy u uẩn của nền thi ca Việt Nam hiện đại – một lần nữa vẽ lên bức tranh bi tráng trong bài thơ Vọng nhân hành. Đó không chỉ là nỗi lòng của những con người ôm chí lớn giữa thời loạn, mà còn là tiếng vọng khắc khoải về nhân sinh, về những kẻ ly hương, về nỗi đau chia lìa của cả một thế hệ.

Cảm nhận bài thơ: Trả lời của người yêu – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Trả lời của người yêu – Thâm Tâm

Trong những cuộc tình đã lỡ, có những lời chia tay nhẹ nhàng như một làn gió thoảng, nhưng cũng có những lời cuối cùng vang lên như một tiếng chuông trầm u uất, như một cơn sóng vỗ vào lòng người không thể nguôi ngoai. Trả lời của người yêu của Thâm Tâm là một bài thơ mang nỗi đau chua xót ấy – một lời đáp lại muộn màng, cay đắng, khi tình yêu đã hóa thành một vết sẹo khó phai.

Cảm nhận bài thơ: Mơ thuở thanh bình – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Mơ thuở thanh bình – Thâm Tâm

Bài thơ Mơ thuở thanh bình của Thâm Tâm không chỉ đơn thuần là một giấc mộng đẹp về một thời yên bình đã qua, mà còn là lời than thở xót xa khi hiện thực phũ phàng đã phá nát những ảo tưởng mong manh ấy. Với giọng thơ trầm lắng nhưng đầy day dứt, tác giả vẽ nên một bức tranh về sự giao thoa giữa quá khứ và hiện tại, giữa giấc mộng thanh bình và sự thật khắc nghiệt của chiến tranh.

Thăng Long hoài cổ

Bài thơ “Thăng Long hoài cổ” – Bà huyện Thanh Quan

Bài thơ “Thăng Long hoài cổ” của Bà Huyện Thanh Quan là một trong những tác phẩm xuất sắc, gợi lên nỗi lòng hoài cổ trước sự đổi thay của lịch sử. Với ngôn ngữ cổ kính, hình ảnh giàu sức gợi, bài thơ mang đến cho người đọc cảm nhận sâu sắc về sự vĩnh cửu của thiên nhiên, sự vô thường của cuộc đời, và nỗi đau đáu của một tâm hồn nhạy cảm trước cảnh cũ người xưa.

Cảm nhận về bài thơ: Hoà vi quý – Nguyễn Bỉnh Khiêm

Cảm nhận về bài thơ: Hoà vi quý – Nguyễn Bỉnh Khiêm

Trong bài thơ “Hòa vi quý”, Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm đã truyền tải một triết lý sống giản dị mà sâu sắc: hòa thuận là điều quý giá nhất. Với ngôn từ mộc mạc nhưng đầy ý nghĩa, ông nhắc nhở con người về giá trị của sự hòa bình, tránh tranh chấp và tìm kiếm sự an yên trong tâm hồn.

Cảm nhận bài thơ: Chào Hương Sơn – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Chào Hương Sơn – Thâm Tâm

Lời chào tưởng như đơn giản nhưng lại mang theo bao nỗi niềm u uất, lưu luyến đến xót xa. Chào Hương Sơn không chỉ là lời tiễn biệt một miền đất, mà còn là lời tiễn đưa quá khứ, tiễn đưa những gì đẹp đẽ đã trở thành kỷ niệm. Thâm Tâm, với giọng thơ bi tráng và chất lãng tử quen thuộc, đã vẽ nên một bức tranh đầy khói sương, nơi cảnh sắc hữu tình hòa cùng nỗi buồn chia ly, để rồi tất cả lặng lẽ trôi vào dòng thời gian vô định.

Cảm nhận bài thơ: Dang dở – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Dang dở – Thâm Tâm

Có những cuộc tình khi đến, rực rỡ như ánh ban mai, nhưng khi đi, để lại một bầu trời tang tóc. Dang dở của Thâm Tâm là một bài thơ nhuốm màu tiếc nuối, nơi tình yêu không còn là khúc nhạc dịu êm, mà trở thành dư âm đau đớn của một linh hồn tan vỡ.

Cảm nhận bài thơ: Can trường hành – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Can trường hành – Thâm Tâm

Can Trường Hành của Thâm Tâm là một khúc ca vừa hào sảng vừa u uất, vừa chất chứa khí phách ngang tàng vừa đau đáu nỗi cô liêu của kẻ giang hồ lạc bước giữa cuộc đời đầy gió bụi. Ở đó, có tiếng cười vang vọng của những bậc hào kiệt không biết sợ, có men rượu cay nồng của những kẻ từng vẫy vùng trong biển đời, nhưng cũng có những khoảng lặng cô đơn khi chợt nhận ra sự vô thường của kiếp sống.

Cảm nhận bài thơ: Bán hoa đào – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Bán hoa đào – Thâm Tâm

Mùa xuân gõ cửa với những sắc hoa đào rực rỡ, những khuôn mặt rạng rỡ đón chào một năm mới an vui. Nhưng trong phiên chợ xuân rực rỡ ấy, Thâm Tâm lại phác họa một hình ảnh đối lập: giữa sắc đỏ tươi của hoa, giữa niềm vui náo nức của người đời, có một lão bán đào với “thân tang mang trắng phơ”, lặng lẽ lẫn khuất trong bức tranh xuân huyên náo.

Cảm nhận bài thơ: Các anh – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Các anh – Thâm Tâm

Trong không gian đêm khuya lạnh lẽo, giữa hơi men và những nốt nhạc tàn phai, bài thơ Các anh của Thâm Tâm vang lên như một lời tự sự đầy xót xa của kẻ lữ hành cô đơn trên hành trình vô định của kiếp người. Đó không chỉ là câu chuyện về những chén rượu, về những tâm hồn nghệ sĩ phiêu bạt, mà còn là tiếng lòng u uất của cả một thế hệ hoang mang giữa thời cuộc nhiễu nhương.

Cảm nhận bài thơ: Chiều mưa đường số 5 – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Chiều mưa đường số 5 – Thâm Tâm

Có những nỗi nhớ không thể gọi thành tên, chỉ lặng lẽ len vào từng cơn gió, từng giọt mưa và bám riết lấy tâm hồn người lữ khách. Chiều mưa đường số 5 của Thâm Tâm là một bài thơ như thế – một bài thơ đẫm chất hoài niệm, một tiếng lòng day dứt của người lính về những năm tháng kháng chiến gian lao mà ấm tình đồng đội, đồng bào.

Cảm nhận bài thơ: Chết – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Chết – Thâm Tâm

Chết – một từ ngắn gọn nhưng ẩn chứa trong đó là bao nỗi buồn, bao sự xót xa về kiếp nhân sinh. Thâm Tâm, với phong cách thơ đầy u uất và hiện thực, đã khắc họa một bức tranh trần trụi về cái chết trong bài thơ Chết. Không bi lụy, không gào thét, bài thơ là một tiếng thở dài về sự lãng quên, về nỗi cô đơn của người đã khuất khi chẳng còn ai nhớ đến mình.

Cảm nhận bài thơ: Căm thù – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Căm thù – Thâm Tâm

Những câu thơ đầu tiên của Căm Thù vang lên như một hồi trống dồn dập giữa đêm tối, như tiếng thét vang vọng từ trái tim những con người đã nếm đủ đau thương và căm hận. Thâm Tâm không chỉ viết một bài thơ, ông đã vẽ nên bức tranh đầy khốc liệt của một thời đại, nơi mà từng giọt mồ hôi, từng giọt máu, từng hơi thở của nhân dân đều mang nặng nỗi uất hận và ý chí quật cường trước quân thù.

Cảm nhận bài thơ: Đây cảnh cũ, đâu người xưa – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Đây cảnh cũ, đâu người xưa – Thâm Tâm

Thâm Tâm – một hồn thơ chất chứa những ưu tư, những giấc mộng không thành. Đây cảnh cũ, đâu người xưa là khúc hát của hoài niệm, của những tiếc nuối khi tình yêu đã tan vào quá khứ. Nỗi buồn trong thơ không dữ dội, không gào thét, mà lặng lẽ len vào từng hình ảnh, từng câu chữ, khiến lòng người đọc cũng rưng rưng theo những rung động mơ hồ.

Cảm nhận bài thơ: Hoa gạo – Thâm Tâm

Cảm nhận bài thơ: Hoa gạo – Thâm Tâm

Có những bài thơ như một vết cứa vào lòng, để lại dư âm dai dẳng không thể xóa nhòa. Hoa gạo của Thâm Tâm là một bài thơ như thế. Những câu thơ ngắn, đầy day dứt, xoáy vào tâm can người đọc một nỗi buồn không thể gọi tên. Đằng sau hình ảnh những cánh hoa gạo đỏ rụng xuống trong chiều tàn là nỗi ám ảnh về nhân sinh, về những nỗi đau không thể lành, về những tâm hồn đang lạc lối giữa cuộc đời.

Cảm nhận bài thơ: Hoa bông bụt nở trong vườn Bác – Thạc Quỳ

Cảm nhận bài thơ: Hoa bông bụt nở trong vườn Bác – Thạch Quỳ

Bông bụt – loài hoa dân dã, quen thuộc với mỗi làng quê Việt Nam, bỗng trở thành biểu tượng đầy xúc cảm trong bài thơ Hoa bông bụt nở trong vườn Bác của Thạch Quỳ. Với những vần thơ giản dị nhưng sâu sắc, bài thơ không chỉ vẽ nên bức tranh quê hương tươi đẹp mà còn gợi lên những cảm xúc thiêng liêng về tình làng nghĩa xóm, về ký ức và cội nguồn.