Cảm nhận về bài thơ: Nhớ Cao Bá Quát - Vũ Đình Liên

Cảm nhận về bài thơ: Nhớ Cao Bá Quát – Vũ Đình Liên

Có những con người sinh ra không phải để cúi đầu trước số phận, mà để vùng lên như những cơn bão dữ, để ánh sáng từ trí tuệ và khí phách của họ rọi sáng cả một thời đại. Cao Bá Quát là một con người như thế, một nhà thơ, một kẻ sĩ tài hoa nhưng bạc mệnh, một con người luôn mang trong mình khát vọng đổi thay. Và trong bài thơ Nhớ Cao Bá Quát, Vũ Đình Liên đã khắc họa hình ảnh ấy với tất cả sự trăn trở và tiếc thương sâu sắc.

Cảm nhận về bài thơ: Người đàn bà điên ga Lưu Xá - Vũ Đình Liên

Cảm nhận về bài thơ: Người đàn bà điên ga Lưu Xá – Vũ Đình Liên

Trong dòng chảy của văn chương, có những bài thơ khiến ta day dứt mãi không nguôi, bởi nó khắc họa một số phận, một nỗi đau mà ta không thể làm ngơ. Người đàn bà điên ga Lưu Xá của Vũ Đình Liên là một bài thơ như thế, một bức tranh sống động, trần trụi và đầy ám ảnh về con người bị vùi dập bởi cuộc đời, bị lãng quên giữa dòng chảy vô tình của nhân thế.

Cảm nhận về bài thơ: Mùa xuân cộng sản - Vũ Đình Liên

Cảm nhận về bài thơ: Mùa xuân cộng sản – Vũ Đình Liên

Mùa xuân luôn là biểu tượng của sự tái sinh, của niềm hy vọng và những đổi thay tươi đẹp. Với bài thơ Mùa xuân cộng sản, Vũ Đình Liên đã khắc họa một mùa xuân đặc biệt, mùa xuân của tư tưởng, của lý tưởng cách mạng hòa quyện với truyền thống ngàn đời. Hình ảnh ông đồ và cành đào ngày Tết trở thành biểu tượng bất tử, thể hiện sự tiếp nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa truyền thống văn hóa dân tộc với tinh thần mới của thời đại cách mạng.

Cảm nhận về bài thơ: Luỹ tre xanh - Vũ Đình Liên

Cảm nhận về bài thơ: Luỹ tre xanh – Vũ Đình Liên

Trong tâm thức người Việt, luỹ tre xanh không chỉ là hình ảnh quen thuộc của làng quê mà còn là biểu tượng của hồn dân tộc, của sức sống mãnh liệt trước bao thăng trầm lịch sử. Bài thơ Luỹ tre xanh của Vũ Đình Liên không chỉ gợi lên nỗi nhớ da diết của người con xa quê mà còn ẩn chứa những triết lý sâu sắc về cuộc đời, về vận mệnh đất nước và con người.

Cảm nhận về bài thơ: Lòng ta là những hàng thành quách cũ - Vũ Đình Liên

Cảm nhận về bài thơ: Lòng ta là những hàng thành quách cũ – Vũ Đình Liên

Thời gian không ngừng trôi, cuốn theo bao lớp bụi mờ của ký ức, của những hào quang đã tắt, của những hoài niệm tưởng chừng đã ngủ yên trong lịch sử. Nhưng có những điều, dù đã qua đi, vẫn còn vang vọng trong tâm hồn những con người biết trăn trở về quá khứ, về những giá trị đã từng làm nên một thời đại. Bài thơ Lòng ta là những hàng thành quách cũ của Vũ Đình Liên không chỉ là một khúc hoài niệm về những tháng năm xưa cũ mà còn là tiếng gọi thao thức từ sâu thẳm tâm hồn, nơi lịch sử vẫn còn vọng về trong từng nhịp đập.

Cảm nhận về bài thơ: Hỡi những chiến binh từ muôn năm cũ - Vũ Đình Liên

Cảm nhận về bài thơ: Hỡi những chiến binh từ muôn năm cũ – Vũ Đình Liên

Lịch sử luôn khắc ghi những chiến công oanh liệt, những trận đánh bi tráng, những con người đã một thời làm chủ vận mệnh dân tộc. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, lớp bụi mờ của lãng quên phủ lên tất cả, để lại những bóng hình lặng lẽ, những linh hồn chiến binh bơ vơ giữa cõi mộng tưởng. Hỡi những chiến binh từ muôn năm cũ của Vũ Đình Liên là một khúc bi ca về những người anh hùng đã khuất, một tiếng vọng của lịch sử giữa sự lặng im vô tận của thời gian.

Cảm nhận về bài thơ: Hồn xưa - Vũ Đình Liên

Cảm nhận về bài thơ: Hồn xưa – Vũ Đình Liên

Vũ Đình Liên, nhà thơ của những hoài niệm, đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc bằng những vần thơ thấm đẫm nỗi buồn thời gian. Nếu Ông đồ là lời ai oán cho một nét đẹp bị lãng quên, thì Hồn xưa lại là tiếng vọng của những ký ức đã chìm khuất vào quá khứ, một nỗi tiếc thương mênh mang về những cảnh sắc và con người đã không còn nữa.

Cảm nhận về bài thơ: Hạnh phúc - Vũ Đình Liên

Cảm nhận về bài thơ: Hạnh phúc – Vũ Đình Liên

Bài thơ Hạnh phúc của Vũ Đình Liên là một khúc ca tràn đầy sức sống, vẽ nên bức tranh rực rỡ của mùa xuân đất nước. Không còn nỗi buồn man mác của Ông đồ ngày xưa, ở đây ta thấy một hình ảnh đầy sức sống – một ông đồ hạnh phúc, một mùa xuân phơi phới niềm vui, nơi chữ nghĩa không còn là nỗi hoài niệm mà trở thành niềm kiêu hãnh.

Cảm nhận về bài thơ: Bảy mươi ba tuổi hối hận - Vũ Đình Liên

Cảm nhận về bài thơ: Bảy mươi ba tuổi hối hận – Vũ Đình Liên

Bài thơ Bảy mươi ba tuổi hối hận của Vũ Đình Liên không chỉ là những lời tự sự của một người đã đi gần trọn đời người, mà còn là tiếng lòng đau đáu của một tâm hồn luôn trăn trở về nhân nghĩa, bổn phận và trách nhiệm đối với cuộc đời. Đọc bài thơ, ta cảm nhận được nỗi niềm hối hận sâu sắc của một con người suốt đời tận tụy với học trò, với văn chương, nhưng vẫn cảm thấy mình chưa tròn phận sự với gia đình, đất nước và nhân dân.

Cảm nhận về bài thơ: Minh châu – Nguyễn Bỉnh Khiêm

Cảm nhận về bài thơ: Minh châu – Nguyễn Bỉnh Khiêm

Bài thơ “Minh Châu” trong tập Bạch Vân gia huấn của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm không chỉ là những lời khuyên giản dị mà sâu sắc về phẩm hạnh và đức tính khiêm tốn, mà còn là một thông điệp về sự hoàn thiện bản thân không ngừng nghỉ. Tựa như ngọc minh châu, sự sáng suốt và giá trị của con người cũng cần được mài giũa qua quá trình rèn luyện và tu dưỡng để tỏa sáng trong cuộc sống đầy thử thách này.

Trách đời – Nguyễn Công Trứ

Cảm nhận về bài thơ: Trách đời – Nguyễn Công Trứ

Nguyễn Công Trứ, một nhà chính trị, quân sự và thi sĩ nổi tiếng của lịch sử Việt Nam, không chỉ để lại những tác phẩm vĩ đại về triều đại nhà Nguyễn mà còn ghi dấu ấn sâu sắc với những bài thơ phản ánh đầy sâu sắc về bản chất con người và thế thái nhân tình. Trong bài thơ “Trách đời”, ông phơi bày một sự thật giản dị nhưng đầy chua xót: lòng người thật khó lường và tình đời vô cùng mong manh.

Thuyền và biển

Bài thơ “Thuyền và biển” – Xuân Quỳnh

Bài thơ “Thuyền và Biển” của Xuân Quỳnh là một trong những tác phẩm trữ tình đặc sắc, mang đến cho người đọc cảm nhận sâu sắc về tình yêu, sự gắn bó, và những thăng trầm trong mối quan hệ đôi lứa. Dưới hình ảnh thuyền và biển, Xuân Quỳnh đã vẽ nên bức tranh tình yêu vừa dịu dàng, sâu lắng, vừa mãnh liệt và trắc trở.

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 12) - Nguyễn Đình Chiểu

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 12) – Nguyễn Đình Chiểu

Có những cái chết không phải là dấu chấm hết, mà là ngọn lửa vĩnh cửu thắp sáng lòng người. Trương Định đã ra đi, nhưng khí phách của ông vẫn còn đó, soi đường cho muôn đời sau. Bài thơ thứ 12 – bài thơ cuối cùng trong loạt “Điếu Trương Định” của Nguyễn Đình Chiểu, không chỉ là lời tiễn biệt một vị anh hùng mà còn là một lời kêu gọi những người mang trong mình dòng máu nghĩa khí hãy tiếp tục con đường dang dở của ông.

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 11) - Nguyễn Đình Chiểu

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 11) – Nguyễn Đình Chiểu

Sự ra đi của một bậc anh hùng chưa bao giờ là dấu chấm hết. Đó chỉ là sự khởi đầu của một tiếng gọi, một lời nguyền chưa thể nguôi ngoai trong lòng người dân và những kẻ còn mang nặng mối thù với quân xâm lược. Trương Định đã ngã xuống, nhưng tinh thần của ông không thể bị chôn vùi.

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 10) - Nguyễn Đình Chiểu

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 10) – Nguyễn Đình Chiểu

Lịch sử dân tộc Việt Nam đã từng khắc ghi bao nhiêu vị anh hùng, những con người sống và chết vì nước, mang theo cả chí khí quật cường vào lòng đất mẹ. Trương Định – vị thủ lĩnh nghĩa quân dám đứng lên chống giặc ngoại xâm, đã trở thành một biểu tượng của lòng yêu nước, của tinh thần bất khuất.

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 9) - Nguyễn Đình Chiểu

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 9) – Nguyễn Đình Chiểu

Lịch sử dân tộc Việt Nam đã khắc ghi bao vị anh hùng hào kiệt, những người sẵn sàng hy sinh thân mình để bảo vệ quê hương. Trương Định – vị thủ lĩnh nghĩa quân chống Pháp, không chỉ là một chiến tướng tài ba mà còn là biểu tượng của lòng trung nghĩa sắt son. Nguyễn Đình Chiểu, với tấm lòng yêu nước thiết tha, đã viết nên 12 bài thơ điếu ông, mà trong đó, bài thứ 9 là một lời ai điếu đau xót nhưng cũng chất chứa sự bất lực trước thời cuộc đầy nghiệt ngã.

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 8) - Nguyễn Đình Chiểu

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 8) – Nguyễn Đình Chiểu

Trong lịch sử dân tộc Việt Nam, Trương Định không chỉ là một vị thủ lĩnh khởi nghĩa kiên trung, mà còn là biểu tượng bất khuất của lòng yêu nước. Khi người anh hùng ấy ngã xuống, cả trời đất như rung chuyển, lòng người như đứt từng khúc ruột. Nguyễn Đình Chiểu, với trái tim luôn đau đáu vì dân tộc, đã viết nên bài thơ “Điếu Trương Định” (bài 8) như một lời tri ân, một khúc ai điếu bi tráng gửi đến người nghĩa sĩ đã hy sinh.

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 7) - Nguyễn Đình Chiểu

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 7) – Nguyễn Đình Chiểu

Trong dòng chảy của lịch sử dân tộc, có những con người đã trở thành biểu tượng bất diệt, những người không chỉ chiến đấu mà còn hòa vào đất trời quê hương, sống mãi trong lòng nhân dân. Trương Định – vị anh hùng áo vải của Gò Công – là một trong những người như thế.

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 6) - Nguyễn Đình Chiểu

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 6) – Nguyễn Đình Chiểu

Lịch sử dân tộc Việt Nam là những trang bi hùng viết bằng máu, nước mắt và lòng trung nghĩa của những bậc anh hùng kiên trung. Trong số đó, Trương Định là một tượng đài bất diệt – người đã từ bỏ vinh hoa phú quý, không cam lòng khuất phục trước kẻ thù, quyết bám trụ nơi quê hương để chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 5) - Nguyễn Đình Chiểu

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 5) – Nguyễn Đình Chiểu

Lịch sử Việt Nam không chỉ ghi nhận những trang chiến công vang dội, mà còn khắc sâu hình ảnh những bậc anh hùng kiên trung, bất khuất, dù trong hoàn cảnh ngặt nghèo vẫn giữ vững chí lớn. Trương Định là một trong số đó – người đã từ chối vinh hoa để đứng về phía nhân dân, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 4) - Nguyễn Đình Chiểu

Cảm nhận về bài thơ: Điếu Trương Định (bài 4) – Nguyễn Đình Chiểu

Lịch sử Việt Nam đã ghi dấu không ít bậc anh hùng kiên trung, nhưng hiếm ai có một số phận đặc biệt như Trương Định. Ông không chỉ chiến đấu chống giặc ngoại xâm mà còn phải đối diện với sự bỏ rơi của triều đình. Dẫu vậy, ông vẫn một lòng gánh vác sơn hà, không vì thế cuộc mà buông xuôi, không vì cô thế mà khuất phục.