Có những nỗi niềm không thể nói thành lời, có những cuộc gặp gỡ lỡ làng như gió thoảng qua mùa xuân. “Bài thơ không có nhan đề” của Trần Huyền Trân tựa như một lời tự sự buồn bã, một tiếng lòng khắc khoải về tình yêu vô vọng, nơi “bướm dại” và “hoa vàng” mãi mãi lạc nhau giữa cõi nhân gian.
