Châu II là bài thơ đầy mãnh liệt, là tiếng lòng của một thi nhân vừa yêu, vừa say đắm, vừa đau đớn đến tận cùng. Nếu Châu I là bức tượng đài thanh khiết, thì Châu II là bản giao hưởng của nhục cảm, của sự hòa tan giữa linh hồn và thể xác, giữa yêu thương và dày vò.
