Bài thơ “Babita” là một bài học về lòng từ bi không lý thuyết. Không cần lời giảng đạo, chính hình ảnh một đứa trẻ bị bỏ lại đã đủ khiến ta giật mình. Và lời thì thầm của thiền sư như một ngọn nến thắp lên trong bóng tối, soi rọi vào chính những điều ta thường quên khuấy đi trong cuộc sống hối hả của mình. Ông không phê phán ai, nhưng ông nhắc ta nhớ: nếu muốn thay đổi thế giới, hãy bắt đầu bằng cách đừng quên ôm lấy một đứa trẻ. Babita nhỏ bé, nhưng em mang trong mình một mùa xuân bị bỏ lỡ, một lời thở dài lặng lẽ mà nhân loại cần biết lắng nghe bằng cả trái tim.
