Bài thơ “Xuân du thử địa vô phương thảo” của Đông Hồ không chỉ là một bài thơ về mùa xuân, mà còn là một bản nhạc trầm buồn về sự mất mát và thời gian. Xuân đến, vạn vật đổi thay, nhưng lòng người vẫn chưa thể nguôi ngoai. Cảnh vật tươi vui không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn kẻ đang mang hoài niệm.
