Bài thơ mang đến cho người đọc một nỗi buồn dịu dàng nhưng khắc khoải, một sự tiếc nuối nhẹ nhàng nhưng da diết. Đông Hồ không chỉ viết về nỗi nhớ, mà còn viết về sự vô thường của kiếp người, nơi tất cả rồi sẽ trở thành quá khứ, và chỉ có thiên nhiên là mãi mãi lặng lẽ chứng kiến những cuộc chia ly, những mối tình chưa trọn vẹn.
