Bến Thành – nơi nhịp sống hối hả tưởng chừng như không bao giờ dừng lại, nhưng giữa dòng chảy vội vã ấy, có một cõi lòng lạc bước trong cơn say, một tâm hồn thả mình giữa bụi rượu, giữa hoàng hôn bảng lảng. Đông Hồ đã để lại một bài thơ mang sắc thái rất riêng – Bụi rượu Bến Thành, vừa chếnh choáng men say, vừa vương vấn một nỗi cô đơn lặng lẽ.
