Cúng tiền cho chùa: Phước đức hay phi công đức?

Trong một buổi trò chuyện Phật pháp, một Phật tử kể lại rằng có một vị từng hỏi anh: “Nếu hai người cùng vào chùa lễ Phật, một người cúng dường 1.000 đồng, người kia cúng 100.000 đồng: thì ai có phước đức nhiều hơn?” Câu hỏi nghe qua tưởng chừng đơn giản, nhưng lại …

Bài 32: Thuận duyên và nghịch duyên: Cũng là cơ hội tu tập

Trong một lần đối thoại với anh Tuấn Nga, Ngài Minh Tuệ đã nói: “Có thuận duyên và cả nghịch duyên, đừng lo lắng, sợ hãi… Nghiệp ai người đó gánh. Cái ác lên đến đỉnh thì tự nó sụp đổ.” Lời dạy tuy giản dị nhưng hàm chứa một tuệ giác sâu xa về bản chất của cuộc đời, con đường tu tập và quy luật nhân quả.

Vì sao Đức Phật không để lại Kinh?

Trong lịch sử nhân loại, hiếm có một nhà khai sáng vĩ đại nào không để lại một dòng chữ nào như Đức Phật. Không như Khổng Tử trước tác Luận ngữ, Plato ghi chép lời Socrates, hay các tông đồ viết lại lời Chúa Giê-su trong Tân Ước, Đức Phật không để lại bất kỳ văn bản nào do chính Ngài biên soạn.

Lạy người sống, không phải đợi đến khi họ hóa tro tàn

Thờ Phật là để sống theo Phật. Không phải để xây thêm chùa, dựng thêm tượng, hay tranh nhau chiêm bái tro tàn, mà là để nhận ra ánh sáng đang sống giữa đời. Nếu không thể lễ lạy người sống mang Chánh pháp, thì lễ lạy Xá Lợi cũng chỉ là nghi thức trống rỗng. Hãy nhìn quanh. Có ai đó đang sống đúng, đang nói những điều khó nghe nhưng thật, đang chọn một đời sống nghèo hèn để giữ Giới – Trí – Bi? Nếu có, hãy lạy họ bằng lòng kính. Đừng đợi họ chết rồi, mới cùng nhau tiếc thương trong nước mắt và bóng tối.

Thờ cúng ai khi tổ tiên đã đầu thai?

Câu hỏi này, tưởng như giản đơn, lại hé mở một cánh cửa sâu thẳm đi vào cõi tâm linh – nơi ranh giới giữa sống và chết, giữa cõi âm và dương, giữa niềm tin và trí tuệ trở nên mong manh. Nó không chỉ là một thắc mắc tôn giáo, mà còn là khởi điểm cho sự chiêm nghiệm về cội nguồn, bản thể, và con đường sống của mỗi con người Việt Nam trong truyền thống gắn bó mật thiết với tổ tiên.

Bài 30: Tu không phải là nhìn người, mà là nhìn mình

“Tu là một hành trình dài đi tìm lỗi của chính mình để sửa, chứ không phải tìm lỗi của người khác để bắt lỗi. Không ngồi lê đôi mép nói người này chưa đúng, người kia sai. Như vậy là đang tạo nghiệp rất nặng. Chính thân mình là một thân đầy tội lỗi nên phải sớm tu sửa.”

Bài 29: Ánh Tuệ giữa đời và viễn tượng Phật pháp phục hưng Việt Quốc

“Tuệ tinh xuất thế chấn tam thiên, Hòa quang ẩn tích độ hữu duyên. Cổ Phật tái lai truyền Chính Pháp, Việt quốc phục hưng tại hậu niên.” Bài kệ bốn câu trên, được nhiều người chia sẻ những ngày qua trên mạng xã hội và các diễn đàn Phật học, đã gợi lên một sự rung động kỳ lạ. Nó ngắn gọn, súc tích, nhưng giàu nội hàm triết lý và mang tinh thần tiên tri.

Bài 28: Hành đà của Ngài Minh Tuệ: Không thuộc pháp tu Phật giáo?

Phật pháp không phải là đặc quyền của tổ chức, mà là con đường dành cho người có tâm chân thật. Ai hành trì đúng giới, sống trong chánh niệm, không mưu cầu ngã mạn, người ấy dù ở giữa rừng hay ở trong chùa, đều là Sa môn chân chính.

Khi nhìn vào tu sĩ Minh Tuệ, thay vì hỏi: “Ngài có đúng khuôn phép không?”, có lẽ câu hỏi cần hơn là: “Ngài có đang sống với tâm tỉnh thức, vô ngã và từ bi không?” Nếu câu trả lời là có, thì dù Ngài đi chân đất giữa đời, Ngài vẫn đang đi giữa Đạo.

Bài 27: Xin đừng để mai sau phải ra nước ngoài xin rước xá lợi Ngài Minh Tuệ về thờ!

Nếu chúng ta tiếp tục phán xét Ngài bằng tâm phân biệt, bằng thước đo của sự nghi ngờ, thì không chỉ là chúng ta đang bất kính với một cá nhân, mà còn là bất kính với tinh thần nguyên thủy của Phật giáo. Và khi ấy, việc “xin rước xá lợi về thờ” không còn là điều cao quý, mà là một dấu ấn của nghiệp cảm tập thể: quá khứ đã mất, hiện tại không còn, tương lai chỉ còn là tro tàn tưởng niệm. Xin đừng đợi đến ngày mai để cúi đầu trước hạnh đức, nếu hôm nay ta vẫn còn đủ mắt để thấy.

Bài 26: Nhân ngày sinh Ngài Minh Tuệ (19/5): Bậc vô sanh giữa đời sống hữu sanh

Ngài không cần lời chúc. Nhưng chính vì không cần, nên sự tồn tại của Ngài giữa chúng ta là một điều để biết ơn. Không phải biết ơn “một người”, mà biết ơn “một cách sống”, sống trọn vẹn trong chánh niệm, không làm khổ mình, không làm khổ ai. Chúng con cúi đầu đảnh lễ bậc Sa môn vô ngôn, người đang dạy chúng con bài học khó nhất: Sự tịch lặng của một tâm không còn cầu được-mất.

Bài 25: Không có gì để mất: Tuệ giác từ một tiếng cười

Trong thế giới hôm nay, nơi mạng xã hội trở thành đấu trường của hình ảnh, nơi các tu sĩ đôi khi cũng phải “quản trị truyền thông”, lời nói của Minh Tuệ vang lên như tiếng chuông cảnh tỉnh: “Mình đi xin ăn là xấu nhất rồi, làm gì còn uy tín đâu mà mất.”

Bài 24: Giới luật và phẩm hạnh xuất gia

Trong bối cảnh nhiễu loạn niềm tin, một vị Tỳ-kheo giữ giới trọn vẹn chính là hiện thân sống động của Pháp, điều mà hàng ngàn bài giảng có thể không sánh bằng một bước chân tỉnh thức trên con đường bụi đỏ.

Bài 23: “Con không đọc Chú Đại Bi”: Góc nhìn từ lời dạy của Ngài Minh Tuệ

Trong dòng chảy Phật pháp, mỗi người có một căn cơ, một pháp môn phù hợp. Người tụng Chú Đại Bi mà sống với tâm từ, hạnh lành, thì đáng quý. Người không tụng, mà đi trong im lặng, giữ giới, từ bỏ ái dục, vô ngã vị tha- thì cũng là hành giả chân tu. Điều quan trọng không phải là tụng hay không tụng, mà là có sống đúng với tinh thần Giới- Định- Tuệ hay không. Câu nói của Ngài Minh Tuệ “Con không đọc Chú Đại Bi”, vì thế không phải là sự ngạo mạn hay dị giáo. Đó là một lối nhắc nhở về cốt lõi của Đạo Phật: sống tỉnh thức, vô chấp, và không bao giờ đánh đổi tuệ giác lấy nghi lễ.

Bài 22: “Tất cả các môn Phật Thích Ca dạy con đều tu cả”: Trí tuệ uyển chuyển của người hành đạo

“Không chỉ hạnh đầu-đà, mà tất cả các môn Phật Thích Ca dạy, con đều tu cả” – không phải là tuyên bố ngẫu hứng, mà là kết tinh của một đời sống tu không lệ thuộc, không điều kiện. Đó là sự nhắc nhở: hãy bước ra khỏi mọi khuôn mẫu- để trở về với chính mình, sống với pháp, hành trong đời, tu nơi từng khoảnh khắc. Vì cuối cùng, không phải nơi ta đang đứng, mà là cách ta bước đi- mới quyết định con đường có đưa đến giải thoát hay không.

Bài 21: Đừng hỏi “có giả không?”, hãy hỏi “mình sống thật được bao nhiêu”?

Câu hỏi của người vô minh không phải là lỗi- nó chỉ là dấu hiệu cho thấy ta đang sống trong một thời đại khát khao sự thật nhưng lại đánh mất khả năng nhận ra nó. Không ai có lỗi khi nghi ngờ. Nhưng sẽ là một tổn thất lớn cho đời mình nếu ta không còn mở lòng ra trước điều thiện. Nếu một ngày nào đó, giữa phố thị bụi bặm, ta gặp một người lặng lẽ ôm bát, đi chân đất qua từng ngõ nhỏ, xin một bữa cơm mà không xin gì hơn, hãy chậm lại một chút, đừng vội nghi ngờ. Hãy lắng lại và tự hỏi: “Mình có thể sống được một phần đời như vậy không?” Và nếu không sống được, thì ít nhất cũng đừng mỉa mai hay chất vấn người đang sống như thế.

Bài 20: “Giúp ông ấy thành Phật”” Phép thử với cộng đồng Phật giáo

Thành Phật không dành riêng cho một ai. Nhưng một người muốn thành Phật sẽ cần cả xã hội giữ được tịnh độ. Nếu Ngài Minh Tuệ có thành tựu được quả vị nào đó, thì đó cũng chính là kết quả của một cộng đồng biết tu dưỡng. Hãy giúp ông ấy thành Phật, bằng cách giúp chính mình trở nên thuần hậu, trong sáng, và tỉnh thức hơn. Bởi như thiền sư Lâm Tế từng dạy: “Nếu thấy một vị Phật trên đường, hãy quay vào bên trong mà tìm.”

Bài 19: Ngài Minh Tuệ – Chánh đẳng giác giữa cõi nhân gian

Ngài Minh Tuệ (phải nhắc lại một lần nữa)- cái tên gắn liền với đời sống tu hành thanh bần, giản dị, và từ bi tỏa sáng giữa bao nhiêu thử thách của cuộc đời. Dẫu Ngài luôn khiêm cung tự nhận mình chỉ là “kẻ đang trên đường học tập tu hành”, nhưng với những ai có mắt tuệ nhãn, từng chứng kiến và cảm nhận sự bình thản, từ ái, nhẫn nhục vô biên trong từng hành xử của Ngài- thì không thể không thấy rằng: Ngài Minh Tuệ đã đạt đến chánh đẳng giác, vị trí cao quý mà không phải ai khoác áo cà sa cũng chạm tới.

Bài 18: Cái thấy của trí tuệ và từ bi: Từ Tây Du Ký ngẫm về Ngài Minh Tuệ

Chúng ta không cần bênh vực ai, không cần kết án ai. Nhưng như người học Phật, chúng ta phải đủ khiêm tốn để thấy được cái thấy của chính mình đang bị giới hạn bởi vọng tưởng hay đang mở ra từ tuệ giác. Cũng như lời Đức Phật dạy trong “Kinh Tương Ưng”: “Không nên nhìn lỗi người khác, cũng không nên nhìn những điều người khác làm hay không làm. Hãy nhìn điều mình đã làm hay chưa làm.”

Bài 17: “Cũng đúng, mà cũng không đúng”: Ngôn ngữ của giác ngộ

Có những chân lý không nằm ở hai đầu đúng – sai. Có những bậc thầy không đưa ra đáp án, mà trao một tấm gương soi chiếu chính tâm mình. Câu trả lời “cũng đúng mà cũng không đúng” của Ngài Minh Tuệ không chỉ là một cách nói – mà là một cánh cửa dẫn vào trí huệ siêu vượt nhị nguyên.