Không quen biết, không ruột thịt, nhưng Nguyễn Bính viết bằng tất cả tình người. Ông thương tiếc không phải chỉ vì người con gái ấy trẻ, mà vì đó là đại diện cho bao nhiêu số phận đẹp đẽ, thanh khiết đã không thể đi hết cuộc đời. Câu kết “Mới hay tự cổ bao người đẹp, / Chẳng hẹn trần gian đến bạc đầu” như một tiếng thở dài, như một lời nhắn gửi với nhân gian: Cái đẹp luôn mong manh, và vì thế, càng đáng trân quý.
