Thời gian – kẻ lữ khách vô hình, lặng lẽ đi qua đời người, mang theo tuổi trẻ, giấc mơ và những nồng nhiệt của thanh xuân. Nhưng cũng có những khoảnh khắc, con người không cam lòng, họ níu kéo, họ khẩn cầu, họ muốn dừng lại để được sống trọn một giây phút đẹp đẽ. “Em, thời gian, ngừng tay!” của Lưu Trọng Lư chính là một tiếng gọi tha thiết như thế – một lời cầu xin đầy cảm xúc trước bước chân vô tình của thời gian.
