“Xây hồ bán nguyệt” không chỉ là một bài thơ tình, cũng không hẳn là một lời gửi gắm cho riêng ai. Nó là tuyên ngôn sống, tuyên ngôn yêu, và tuyên ngôn thơ của Nguyễn Bính. Dẫu đời có nhiều đổ vỡ, dẫu tình có nhiều bẽ bàng, người thi sĩ ấy vẫn chọn sống với giấc mơ đẹp, vẫn kiên quyết xây một hồ trăng cho nàng rửa chân, và cho thơ thả xuống lòng mình như nước mát giữa hoang tàn.
