Cảm nhận bài thơ: Thu rơi từng cánh - Nguyễn Bính

Cảm nhận bài thơ: Thu rơi từng cánh – Nguyễn Bính

Chỉ sáu câu thơ, nhưng “Thu rơi từng cánh” là cả một không gian, một tâm cảnh, một đời người. Nó không gào lên, không đòi hỏi gì – chỉ nhẹ như một hơi thở chạm vào mặt nước sông Hương. Nhưng rồi, khi ta khép lại trang thơ, chính tiếng “thu rơi từng cánh” ấy vẫn còn ngân mãi trong lòng – như một điều gì đó đã đánh rơi trong đời mà ta không còn cách nào nhặt lại.

Cảm nhận bài thơ: Nữ sinh - Nguyễn Bính

Cảm nhận bài thơ: Nữ sinh – Nguyễn Bính

Và cuối cùng, thơ Nguyễn Bính trong bài này không viết bằng giọng của một kẻ say mê, mà bằng tâm thế của một người trân quý. Vì thế, nó không khiến ta khao khát chiếm hữu, mà chỉ khiến ta muốn đứng lại một phút, lặng im – để ngắm nhìn vẻ đẹp đi qua, như một cánh mây chiều chạm vào lòng người, rồi tan vào ánh nắng vàng trên mái phố nhỏ bên sông Hương.

Cảm nhận bài thơ: Mười hai bến nước - Nguyễn Bính

Cảm nhận bài thơ: Mười hai bến nước – Nguyễn Bính

“Mười hai bến nước” không có câu chuyện tình rõ ràng, không có cao trào kịch tính, không có nhân vật cụ thể – nhưng lại mang sức nặng của một bản tình ca chưa từng cất lên. Nguyễn Bính, như chính lời thơ ông, là người đi trong mơ, sống trong mộng, yêu bằng nỗi buồn. Và bài thơ này – là vết thương thơm dịu ấy, khắc lên tâm hồn người đọc, dịu dàng mà nhức nhối.

Cảm nhận bài thơ: Một con sông lạnh - Nguyễn Bính

Cảm nhận bài thơ: Một con sông lạnh – Nguyễn Bính

Nhưng tình yêu ấy, như dòng sông trong bài, không ấm lên được. Nó lạnh, vì khoảng cách, vì định mệnh, vì mỗi người đều không thuộc về nhau. Chỉ còn tiếng đàn – như những sợi tơ tằm run rẩy – nối họ trong một khoảnh khắc mong manh. Và rồi chia tay cũng không cần nói lời chia tay. Bởi chỉ cần tỉnh giấc, là đã xa rồi.

Cảm nhận bài thơ: Một chiều say - Nguyễn Bính

Cảm nhận bài thơ: Một chiều say – Nguyễn Bính

“Một chiều say” là một khúc độc thoại lặng buốt. Ở đó, người đọc không thấy nước mắt – nhưng thấy một trái tim đang run rẩy, một linh hồn đang đi trong bóng tối của những điều không thể cứu vãn. Nguyễn Bính đã say – say đến tận cùng – nhưng cũng đã tỉnh – tỉnh đến đau – để rồi nhận ra: tình yêu, nếu không giữ được, chỉ còn lại một điều duy nhất – là nỗi nhớ.

Cảm nhận bài thơ: Gió mưa - Nguyễn Bính

Cảm nhận bài thơ: Gió mưa – Nguyễn Bính

Mỗi cơn mưa là một tiếng lòng. Mỗi đợt gió là một lời thở than. Và trong những đêm dài trùm chăn nghe gió lùa qua song cửa, con người chỉ còn biết nằm đó – nhớ nhung một vầng trăng đã khuyết, một người có lẽ đã xa, một mối tình chẳng còn trọn vẹn.