Lỡ bước sang ngang

Bài thơ: Lỡ bước sang ngang – Nguyễn Bính

“Lỡ Bước Sang Ngang” là bài thơ mang đậm dấu ấn của Nguyễn Bính – một nhà thơ nổi tiếng với phong cách dung dị, mộc mạc mà sâu lắng. Qua bài thơ, ông đã khắc họa chân thực bi kịch của người phụ nữ trong xã hội cũ, nơi hạnh phúc cá nhân bị đánh đổi bởi những lễ giáo phong kiến và định kiến xã hội. Bài thơ không chỉ là một câu chuyện buồn mà còn là tiếng nói day dứt về những mất mát, hy sinh và khát khao được yêu thương chân thành.

Ghen – Nguyễn Bính

Bài thơ: Ghen – Nguyễn Bính

Nguyễn Bính, với chất thơ chân quê mộc mạc và giàu cảm xúc, đã để lại dấu ấn khó phai trong lòng người đọc. “Ghen”, một bài thơ nổi tiếng của ông, là lời tự tình đầy mãnh liệt của một trái tim yêu. Không chỉ là lời ghen tuông đơn thuần, bài thơ còn chứa đựng một tình yêu cuồng si, chiếm hữu, nhưng cũng rất đỗi chân thành và ngọt ngào.

Bài thơ: Hôn nhau lần cuối

Bài thơ: Hôn nhau lần cuối – Nguyễn Bính

Trong tác phẩm “Hôn Nhau Lần Cuối”, Nguyễn Bính khéo léo vẽ lên một bức tranh tình yêu vừa đẹp đẽ, vừa đầy nuối tiếc. Đây là bài thơ của những lời hứa ngọt ngào, của tình yêu cháy bỏng, nhưng đồng thời cũng là lời chia tay đắng cay giữa đôi lứa. Từng câu thơ giản dị nhưng đầy sức nặng, chứa đựng những khát vọng và khổ đau không thể nói hết bằng lời. Đoạn chia tay không chỉ là khoảnh khắc tình cảm được đong đầy mà còn là ước mơ về một tương lai hạnh phúc được thêu dệt bằng những hình ảnh thơ mộng và đầy lãng mạn.

Bài thơ: Cô hái mơ

Bài thơ: Cô hái mơ – Nguyễn Bính

Trong kho tàng thi ca của Nguyễn Bính, bài thơ “Cô Hái Mơ” hiện lên như một bức tranh thơ mộng và u hoài. Với khung cảnh núi rừng thanh vắng, nhân vật cô hái mơ xuất hiện như một nét chấm phá đầy mộng ảo. Đọc bài thơ, người ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp thiên nhiên hòa quyện với hình bóng thôn nữ mà còn nhận ra nỗi niềm lãng mạn, bâng khuâng của thi nhân trước những điều xa xôi, khó với tới.

Bài thơ: Tương tư – Nguyễn Bính

Bài thơ: Tương tư – Nguyễn Bính

Nguyễn Bính là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của dòng thơ lãng mạn Việt Nam, đặc biệt với phong cách chân quê độc đáo và sâu lắng. “Tương Tư” là một bài thơ tiêu biểu, thể hiện nỗi nhớ nhung da diết của một trái tim yêu qua những vần thơ mộc mạc, giản dị nhưng đầy cảm xúc. Trong không gian làng quê thân thuộc, bài thơ không chỉ khắc họa tình yêu đơn phương tha thiết mà còn mang đến những trăn trở muôn thuở về khoảng cách trong lòng người.

Bài thơ: Cô lái đò

Bài thơ: Cô lái đò – Nguyễn Bính

Trong thi ca Nguyễn Bính, những hình ảnh bình dị của làng quê Việt Nam thường được phác họa bằng sự chân phương và cảm xúc chân thật. “Cô Lái Đò” là một bài thơ như thế, chứa đựng cả câu chuyện tình buồn lặng lẽ, hòa quyện với không gian sông nước mênh mang. Từng câu chữ gợi lên một nỗi niềm tiếc nuối, nhắc nhở về sự tàn phai của thời gian và những giấc mơ dang dở trong đời người.

Chân quê – Nguyễn Bính

Bài thơ: Chân quê – Nguyễn Bính

Nguyễn Bính, nhà thơ của làng quê Việt Nam, qua bài thơ “Chân Quê”, đã khắc họa một bức tranh sống động về sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại, đồng thời gửi gắm tình yêu tha thiết dành cho những giá trị mộc mạc, bình dị của quê hương. Bài thơ, với giọng điệu thủ thỉ, nhẹ nhàng mà sâu sắc, không chỉ là câu chuyện tình yêu đôi lứa mà còn là nỗi trăn trở về sự phai nhạt của hương đồng gió nội trong đời sống hiện đại.

Chân quê Nguyễn Bính

Bài thơ “Chân quê” – Nguyễn Bính

Bài thơ “Chân quê” là một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc về việc trân trọng bản sắc và những giá trị truyền thống của quê hương. Qua từng câu thơ mộc mạc, Nguyễn Bính đã làm sống dậy trong lòng người đọc hình ảnh của một làng quê Việt Nam yên bình, đồng thời gợi lên niềm trân quý những nét đẹp giản dị nhưng đầy ý nghĩa trong cuộc sống.

Ghen Nguyễn Bính

Bài thơ “Ghen” – Nguyễn Bính

Ghen Nguyễn Bính Cô nhân tình bé của tôi ơi!Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cườiNhững lúc có tôi, và mắt chỉNhìn tôi những lúc tôi xa xôi. Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi.Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,Đừng tắm chiều nay biển lắm người. Tôi muốn …

Lòng mẹ của Nguyễn Bính

Ðưa con ra đến cửa buồng thôi,
 Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!
 Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc
 Ðêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.

Những bóng người trên sân ga

Một lần nữa đọc “Những bóng người trên sân ga”, mình lại có thêm một lần để nhìn lại và rồi để hiểu, để thương cho những thân phận người, mà ở đó có hình ảnh của bố, của mẹ, của chị và … của chính mình./.