Khi một người anh hùng ngã xuống, họ không chỉ để lại nỗi đau cho nhân dân, mà còn để lại một tấm gương sáng ngời về lòng trung nghĩa. Phan Ngọc Tòng là một con người như thế – một người đã chọn chữ “trung” mà sống, chọn nghĩa lớn mà chết. Trong bài thơ Điếu Phan Công Tòng (bài 07), Nguyễn Đình Chiểu không chỉ khóc thương một vị tướng, mà còn bày tỏ nỗi niềm của cả dân tộc trước thời cuộc đầy rối ren.
