Bài thơ “Điếu Phan Công Tòng (bài 10)” của Nguyễn Đình Chiểu khép lại loạt mười bài thơ khóc thương và tôn vinh người trung liệt Phan Công Tòng. Nếu chín bài thơ trước là tiếng khóc bi tráng trước sự ra đi của một anh hùng, thì bài thơ cuối cùng này lại là lời khẳng định về danh thơm bất diệt, về sự trường tồn của chính nghĩa.
