Khi chiến tranh đi qua, những tàn tích mà nó để lại không chỉ là những hố bom trên mặt đất, mà còn là những hố sâu trong lòng người. Hồi kết cuộc của Nguyễn Khoa Điềm không phải là một khúc ca chiến thắng đầy hào sảng, mà là một lời thì thầm sâu lắng về sự ra đi của kẻ xâm lược, về những vết thương âm thầm của mẹ, và về niềm hy vọng vào một ngày mai bình yên.
