Cảm nhận bài thơ: Nghĩ về một nhãn hiệu – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nghĩ về một nhãn hiệu – Nguyễn Khoa Điềm

Trước những nỗi đau, mất mát mà chiến tranh gây ra, thơ ca không chỉ là tiếng nói của cảm xúc mà còn là vũ khí sắc bén tố cáo sự tàn bạo, đồng thời khẳng định ý chí kiên cường của con người. Nghĩ về một nhãn hiệu của Nguyễn Khoa Điềm là một bài thơ mang đầy tính chiến đấu, không chỉ vạch trần bản chất tàn ác của chiến tranh do Mỹ gây ra ở Việt Nam, mà còn khẳng định sự bất khuất của dân tộc ta trước mọi âm mưu áp đặt và hủy diệt.

Cảm nhận bài thơ: Ngôi nhà có ngọn lửa ấm – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Ngôi nhà có ngọn lửa ấm – Nguyễn Khoa Điềm

Bài thơ Ngôi nhà có ngọn lửa ấm của Nguyễn Khoa Điềm là một khúc trầm suy tư về cuộc sống, về sự tiếp nối giữa các thế hệ trong dòng chảy thời gian. Ở đó, một đứa trẻ ra đời không chỉ là niềm vui của gia đình, mà còn là một phần của xã hội, của nhân loại – nơi niềm vui luôn đi kèm với những gánh nặng, nơi mỗi sinh linh bé nhỏ đã được tính toán trên những chỉ số lương thực và chiến tranh. Nhưng trên tất cả, tác giả gửi gắm một niềm tin: đứa trẻ ấy, dù sinh ra giữa bao nhiêu lo toan, vẫn mang trong mình ánh sáng, vẫn có thể lớn lên và tiếp tục thắp sáng ngọn lửa của đời mình.

Cảm nhận bài thơ: Ngũ ngôn ở An Hiên – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Ngũ ngôn ở An Hiên – Nguyễn Khoa Điềm

Bài thơ Ngũ ngôn ở An Hiên của Nguyễn Khoa Điềm ngắn gọn mà hàm súc, tựa như một bức tranh thủy mặc chấm phá vài nét nhưng gợi lên cả một không gian sâu thẳm, vừa hoài niệm, vừa lắng đọng. Giữa dòng thời gian trôi chảy, giữa mưa nắng và non nước vĩnh hằng, vẫn còn đó một khóm hoa trong vườn xưa – nhỏ bé nhưng không hề lạc lõng, mà như một chứng nhân lặng lẽ của lịch sử, của những thăng trầm đã đi qua.

Cảm nhận bài thơ: Người con gái chằm nón bài thơ – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Người con gái chằm nón bài thơ – Nguyễn Khoa Điềm

Giữa bao cuộc chiến khốc liệt, hình ảnh người con gái Huế chằm nón bài thơ trở nên dịu dàng nhưng cũng đầy kiên cường. Trong Người con gái chằm nón bài thơ, Nguyễn Khoa Điềm đã khắc họa một người con gái vừa duyên dáng, vừa mang trong mình tinh thần chiến đấu bất khuất. Những vành nón tròn trịa không chỉ che nắng, che mưa, mà còn tượng trưng cho ước mơ, cho lòng yêu nước và cho ý chí đấu tranh đến cùng.

Người nằm bên Hồ Tây

Cảm nhận bài thơ: Người nằm bên Hồ Tây – Nguyễn Khoa Điềm

Bài thơ Người nằm bên Hồ Tây của Nguyễn Khoa Điềm là một lời tiễn biệt đầy xúc cảm, một tiếng vọng từ quá khứ, một nỗi niềm thương tiếc dành cho nhà thơ Phùng Quán – người đã từng sống, chiến đấu và cầm bút với tất cả đam mê, lòng trung thực và sự kiêu hãnh của một nhà thơ chân chính.

Cảm nhận bài thơ: Người ở Yên Tử – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Người ở Yên Tử – Nguyễn Khoa Điềm

Nguyễn Khoa Điềm, trong bài thơ Người ở Yên Tử, đã phác họa một hình ảnh thiêng liêng và lặng lẽ về Đức Phật hoàng Trần Nhân Tông – vị vua đã từ bỏ ngai vàng, lui về Yên Tử, sống đời tu hành giữa núi non trầm mặc. Đó không chỉ là câu chuyện của một con người, mà còn là sự phản chiếu của cả một thời đại, một nước non, một tinh thần vững bền qua năm tháng.

Cảm nhận bài thơ: Nhân dân – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nhân dân – Nguyễn Khoa Điềm

Bài thơ Nhân dân của Nguyễn Khoa Điềm là một tiếng nói mạnh mẽ, đầy xúc cảm và suy tư về vị trí của nhân dân trong lịch sử, trong xã hội, và trong những quyết định quan trọng của đất nước. Xuyên suốt bài thơ, nhà thơ khắc họa hình ảnh những con người bình dị nhưng vĩ đại, những con người đã âm thầm cống hiến, hy sinh và kiến tạo, nhưng đôi khi lại bị phủ nhận quyền làm chủ thực sự của mình.

Cảm nhận bài thơ: Nhớ Lưu Quang Vũ – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nhớ Lưu Quang Vũ – Nguyễn Khoa Điềm

Có những con người rời xa cõi đời nhưng tên tuổi và tiếng nói của họ vẫn mãi vọng lại trong tâm trí bao thế hệ. Lưu Quang Vũ – nhà thơ, nhà viết kịch tài hoa của văn học Việt Nam – là một trong những người như thế. Bài thơ Nhớ Lưu Quang Vũ của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một lời tri ân dành cho người bạn quá cố mà còn là nỗi tiếc thương, sự bàng hoàng trước một mất mát đột ngột – một “vở bi kịch cổ điển” không ai muốn tin là có thật.

Cảm nhận bài thơ: Nhớ một nhà thơ đã mất – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nhớ một nhà thơ đã mất – Nguyễn Khoa Điềm

Có những mất mát tưởng chừng đã nguôi ngoai theo thời gian, nhưng thực chất chỉ lặng lẽ âm ỉ, như vết bỏng không bao giờ dịu đi trên da thịt và trong tâm hồn. Bài thơ Nhớ một nhà thơ đã mất của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một lời tưởng niệm, mà còn là một sự trăn trở về nỗi đau, về số phận của một nhà thơ miền Nam – người đã đi qua những khổ nạn, những vết thương chiến tranh, và cuối cùng nằm lại trong ký ức của thi ca.

Cảm nhận bài thơ: Nhớ Nguyễn Đ. – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nhớ Nguyễn Đ. – Nguyễn Khoa Điềm

Lịch sử vốn dĩ không phải lúc nào cũng công bằng. Có những con người đã sống một đời ngay thẳng, mang trong mình lý tưởng cao đẹp, nhưng lại bị lãng quên hoặc chìm khuất dưới lớp bụi thời gian. Nhớ Nguyễn Đ. của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là một bài thơ tưởng niệm một con người, mà còn là tiếng nói về công lý, về sự hồi sinh của điều tốt đẹp, và về niềm tin vào ngày mai khi lẽ phải được cất lên.

Cảm nhận bài thơ: Những bài hát, con đường và con người – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những bài hát, con đường và con người – Nguyễn Khoa Điềm

Ký ức là những gì đã trôi qua nhưng không hề mất đi. Nó vẫn còn đó, âm vang trong những bài hát xưa, in dấu trên những con đường cũ và hiện hữu trong hình bóng những con người từng gắn bó. Bài thơ Những bài hát, con đường và con người của Nguyễn Khoa Điềm là một dòng hoài niệm sâu lắng, nơi những kỷ niệm tưởng như đã tàn phai nhưng vẫn cháy sáng trong lòng người ở lại.

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh - Bài 1 – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 1 – Nguyễn Khoa Điềm

Chiến tranh không chỉ là khói lửa và mất mát, mà còn là những khoảng lặng đầy tha thiết của tình yêu. Trong những năm tháng bom đạn, tình yêu không mất đi, mà trái lại, càng trở nên mãnh liệt, dai dẳng và cháy bỏng hơn bao giờ hết. Bài thơ Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 1 của Nguyễn Khoa Điềm là một tiếng lòng da diết, nơi người lính vừa gánh vác sứ mệnh dân tộc, vừa mang trong tim nỗi nhớ khôn nguôi về người thương.

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh - Bài 2 – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 2 – Nguyễn Khoa Điềm

Chiến tranh chia cắt con người, nhưng không thể chia cắt tình yêu. Trong những năm tháng đầy bom đạn, tình yêu không chỉ là khao khát cá nhân, mà còn trở thành một lời hẹn ước lớn lao – một lời thề với tương lai, với cuộc sống. Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 2 của Nguyễn Khoa Điềm là tiếng lòng của người lính, vừa tha thiết, say mê, vừa đau đáu một nỗi nhớ không thể nguôi ngoai.

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh - Bài 3 – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 3 – Nguyễn Khoa Điềm

Tình yêu trong chiến tranh không phải là những lời hứa hẹn hoa mỹ hay những cuộc gặp gỡ trọn vẹn. Đó là nỗi nhớ lặng thầm, là sự khắc khoải mong chờ, là niềm hy vọng mong manh giữa những tháng ngày khắc nghiệt. Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 3 của Nguyễn Khoa Điềm là một bản tình ca cô đọng nhưng đầy da diết, nơi những hình ảnh thiên nhiên trở thành tiếng lòng thổn thức của một người yêu giữa xa cách và chờ đợi.

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh - Bài 4 – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 4 – Nguyễn Khoa Điềm

Chiến tranh luôn là bóng tối phủ xuống đời người, là những mất mát, chia lìa, và đau thương không gì bù đắp nổi. Nhưng giữa khói lửa, vẫn còn một thứ bất diệt – đó là tình yêu. Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 4 của Nguyễn Khoa Điềm không chỉ là lời hẹn ước của những người yêu nhau mà còn là sự khẳng định mãnh liệt rằng tình yêu chính là ngọn lửa rực sáng, là đôi cánh nâng con người bay lên khỏi hố sâu chiến tranh, hướng về sự sống.

Cảm nhận bài thơ: Những câu hỏi đầu năm – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những câu hỏi đầu năm – Nguyễn Khoa Điềm

Mỗi độ xuân về, lòng người lại rộn ràng, nhưng cũng trầm lặng hơn để suy tư, để lắng nghe những thanh âm dịu dàng của đất trời. Trong bài thơ Những câu hỏi đầu năm, Nguyễn Khoa Điềm không đưa ra những triết lý sâu xa, mà thay vào đó, ông đặt ra những câu hỏi tưởng như giản dị nhưng lại đầy ám ảnh. Những câu hỏi ấy không chỉ để chiêm nghiệm về thiên nhiên, về mùa xuân, mà còn là lời tự vấn về chính con người, về đời sống, về những gì khiến ta day dứt và xúc động khi đứng trước thời gian.

Cảm nhận bài thơ: Những quyển sách – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Những quyển sách – Nguyễn Khoa Điềm

Sách, từ lâu, đã là biểu tượng của tri thức, của ký ức, của sự kế thừa tư tưởng con người qua bao thế hệ. Thế nhưng, trong bài thơ Những quyển sách, Nguyễn Khoa Điềm không ngợi ca sách theo cách thông thường. Ông đặt ra một câu hỏi đầy trăn trở: Sách vở nuôi niềm hy vọng mới / Hay cũng trôi đi / Như dòng nước đen?

Cảm nhận bài thơ: Nơi Bác từng qua – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nơi Bác từng qua – Nguyễn Khoa Điềm

Bài thơ Nơi Bác từng qua của Nguyễn Khoa Điềm là một khúc tự sự lắng đọng về những nơi Bác Hồ đã từng đặt chân, nơi Người đã đi qua với bao trăn trở, khát vọng dành cho đất nước. Những câu thơ khắc họa một không gian vừa mang dấu ấn lịch sử, vừa thấm đẫm tình cảm sâu sắc, nơi mỗi con đường, mỗi góc phố, mỗi hàng cây đều ghi nhớ bước chân Người.

Cảm nhận bài thơ: Nỗi nhớ – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nỗi nhớ – Nguyễn Khoa Điềm

Trong cuộc đời mỗi con người, có những điều dễ dàng lãng quên, nhưng cũng có những ký ức dù năm tháng có phai mờ vẫn còn đó, khắc sâu trong lòng. Bài thơ Nỗi nhớ của Nguyễn Khoa Điềm là một dòng hồi tưởng chân thực và xúc động về tình mẫu tử, về những gì đã qua và những điều còn ở lại. Đọc bài thơ, ta không chỉ thấy hình ảnh một người con hay quên mà còn thấy dáng dấp của cả một thế hệ – những con người lớn lên trong gian khó, đi qua chiến tranh và nhận ra rằng, chính nỗi nhớ đã làm nên con người họ.

Cảm nhận bài thơ: Nói với bạn bè trong cuộc họp – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nói với bạn bè trong cuộc họp – Nguyễn Khoa Điềm

Trong cuộc họp – nơi những ý tưởng và trách nhiệm đan xen, Nguyễn Khoa Điềm đã không chọn một giọng điệu cứng nhắc hay đầy khẩu hiệu. Ông không thúc giục, không hô hào, mà chỉ lặng lẽ nói với bạn bè bằng sự chân thành, bằng niềm tin vào con người và ý nghĩa của lao động. Bài thơ Nói với bạn bè trong cuộc họp không chỉ là một lời kêu gọi làm việc, mà còn là một triết lý sống, một tiếng nói của tinh thần dấn thân và trách nhiệm.

Cảm nhận bài thơ: Nói với nhà văn quá cố – Nguyễn Khoa Điềm

Cảm nhận bài thơ: Nói với nhà văn quá cố – Nguyễn Khoa Điềm

Cuộc đối thoại giữa người sống và người đã khuất vốn dĩ là điều không thể, nhưng thơ ca có thể làm được điều ấy. Trong “Nói với nhà văn quá cố”, Nguyễn Khoa Điềm đã lặng lẽ trò chuyện với những người cầm bút đã đi xa, trong một cuộc độc thoại đầy day dứt. Bài thơ không chỉ là nỗi hoài niệm về những bậc tiền bối mà còn là một sự tự vấn của chính tác giả – người đang đứng giữa dòng chảy biến động của thời đại, cảm nhận rõ sự mất mát của quá khứ và những trăn trở về tương lai văn chương.