Bài thơ Đi Cống của Nguyễn Nhược Pháp mở ra một khung cảnh hùng vĩ nhưng cũng đầy nỗi niềm. Những đoàn người lặng lẽ rời quê hương, mang theo những sản vật quý giá để tiến cống triều đình phương Bắc. Trong ánh hào quang của quyền lực và lễ nghi, ẩn sâu là bi kịch của những con người bị cuốn vào guồng quay khắc nghiệt của lịch sử.
