Từ bao đời nay, con người luôn khao khát một thế giới lý tưởng – một nơi không có ưu phiền, nơi sắc xuân vĩnh cửu, nơi lòng người mãi mãi an nhiên. Trong bài thơ “Theo chân Lưu, Nguyễn”, Huy Thông đã vẽ nên một bức tranh thần tiên về Đào Nguyên – vùng đất trong truyền thuyết, nơi những tâm hồn lữ khách như Lưu Thần, Nguyễn Triệu từng lạc bước, say đắm cảnh tiên mà chẳng muốn quay về.
