Trong một thời mà nhiều người ngã xuống vì tình, Nguyễn Bính – bằng trái tim thơ – đã đặt vào tay người đàn bà từng đổ vỡ một viên gạch đầu tiên để bắt đầu lại: đó là niềm tin.

Trong một thời mà nhiều người ngã xuống vì tình, Nguyễn Bính – bằng trái tim thơ – đã đặt vào tay người đàn bà từng đổ vỡ một viên gạch đầu tiên để bắt đầu lại: đó là niềm tin.
“Truyện cổ tích” – vì thế, không chỉ là thơ, mà còn là một tấm gương soi vào thời khắc mong manh nhất của một mối tình. Để rồi khi khép lại bài thơ, ta không chỉ nhớ bà Tiên, vườn lê, bánh ngọt… mà còn thầm hỏi:
Xuân không chỉ đến ngoài sân,
Mà trong ánh mắt người gần người thương.
Nguyễn Bính viết chẳng hoa chương,
Mà sao thơ cứ vấn vương đời người.
Xuân xanh không nói bằng hoa,
Mà trong mắt kẻ chờ qua lối này.
Thắt lưng em buộc tháng ngày,
Nửa xuân còn lại, anh say suốt đời…
Người qua phố chỉ lướt ngang,
Ta ngồi đếm mãi nghìn hàng cửa im.
Thơ không mở được trái tim,
Chỉ gieo thêm nỗi lim dim mộng buồn.
Và như thế, “đôi khuyên bạc” không còn là vật trang sức. Nó trở thành biểu tượng cho khát vọng làm đẹp thầm kín, sự ngại ngùng chân thành, và cả một thứ tình cảm mơ hồ mà người con gái ấy chưa dám gọi tên. Thơ Nguyễn Bính, vì thế, luôn khiến ta thấy quê nhà trong tim – và những người con gái đi qua đời ta với một nụ cười và một cành hoa cau sau mái tóc.
Bài thơ khép lại bằng tiếng cười lanh lảnh, nhưng dư âm của nó là một khoảng lặng sâu xa: chúng ta đang sống thế nào để không đánh mất mùa xuân trong mình? Và liệu, khi nhìn một cánh bướm nhỏ lướt qua vào sáng xuân, ta có còn nhớ lời thơ tưởng đùa mà rất thật của Nguyễn Bính:
Có ai đi mãi không về?
Bóng bướm xưa đã bay về nơi nao?
Dâu còn xanh ngắt đồng sao,
Mà ai đứng hái, lòng đau một mình.