BẢN CHẤT CỦA CHÚNG TA VỐN LÀ MỘT BÔNG HOA TƯƠI MÁT

…Bản chất của chúng ta vốn là một bông hoa tươi mát. Chúng ta phải làm biểu hiện sự tươi mát đó ra để cúng dưòng chư Phật, cúng dường thế giới, cúng dường chúng sinh. Nếu than khóc thì chúng ta làm được gì cho muôn loài? Một vị Bồ tát phải luôn luôn tươi mát. Đức Thích Ca nâng một cành hoa và miệng chúm chím cười.

Về đi, tiếp nhận gia tài!

“Cha mẹ biết thương nhau, biết làm hạnh phúc cho nhau đó là gia tài lớn nhất mà mình có thể tiếp thu được và tiếng nói đó chúng ta nghe rất rõ từ người trẻ.”

Cảm nhận bài thi ca: Tiếng địch chiều thu – Thiền sư Nhất Hạnh

Cuối cùng, bài thơ khép lại không phải bằng tiếng khóc, mà bằng hình ảnh vầng trăng dịu dàng đang mọc lên sau rặng núi. Trong ánh trăng ấy, có niềm tin lặng lẽ rằng – người xưa rồi sẽ trở lại, không phải để nối lại chuyện tình dang dở, mà để mang về một ngọn lửa vô úy – soi rọi những tâm hồn đang bước qua đêm dài của khổ đau.

Cảm nhận bài thơ: Thuyền về bến cũ – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Tiếng còi xe lửa – Thiền sư Nhất Hạnh

Tiếng còi ấy vẫn còn vang vọng đâu đây – giữa những thành phố ồn ào, giữa những đêm người ta thao thức, giữa lòng ta lúc mỏi mệt. Và biết đâu, một ngày nào đó, trong khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi, ta sẽ chợt nghe thấy tiếng gọi ấy, và tự hỏi: mình sẽ lên chuyến tàu nào đây?

Cảm nhận bài thơ: Tiếng còi xe lửa – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Con đường thoát khổ – Thiền sư Nhất Hạnh

Bài thơ “Con đường thoát khổ” chính là một bài pháp không lời giảng, chỉ bằng lời thơ – nhưng vang dội một niềm bi mẫn thấm sâu từ trái tim vị thiền sư tương lai. Qua đó, ta được nhắc nhở rằng: trong đời sống tưởng chừng u ám, vẫn luôn có một con đường – con đường đi về phía sáng, nếu ta chịu mở mắt ra và bước tới.

Cảm nhận bài thơ: Xin đứng bên nhau – Thiền sư Nhất Hạnh Xin đứng bên nhau

Cảm nhận bài thơ: Xin đứng bên nhau – Thiền sư Nhất Hạnh

Trong cái nhìn của Thiền sư Thích Nhất Hạnh, bạo lực không phải là kẻ thù, mà là hệ quả của vô minh và khổ đau. Người gieo lựu đạn cũng là người bị thương, người sát hại cũng là người đang bị giam trong oán hận. Vì thế, giải pháp không phải là kết tội, mà là hiểu, là thương, là tháo gỡ từng trái lựu đạn trong lòng người, bằng sự có mặt, bằng tiếng nói hòa bình, bằng tha thứ sâu xa.

Cảm nhận bài thơ: Vững cánh – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Vững cánh – Thiền sư Nhất Hạnh

“Vững cánh” là một lời thì thầm, mà cũng là một tiếng chuông cảnh tỉnh. Nó nói với ta rằng: dù có từng trú trong giáo đường yên tĩnh, dù đã từng an ổn dưới ánh nắng mùa xuân, rồi sẽ đến lúc ta phải bước đi – vì đời đang rét buốt, vì nhân gian cần hơi ấm, và vì trong ta có một sức mạnh đang chờ được gọi tên.

Cảm nhận bài thơ: Vô khứ lai từ – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Vô khứ lai từ – Thiền sư Nhất Hạnh

Thiền sư không chỉ làm thơ, mà đang thuyết pháp bằng thi ca. Trong Vô khứ lai từ, ngài giúp ta buông bỏ ảo tưởng về một cái ngã thường hằng, về một “quê nhà” để trở về. Ngài nhắc ta rằng, quê nhà đích thực không ở trong không gian hay thời gian, mà nằm nơi cái thấy không phân biệt, nơi cái tâm rỗng rang không còn vướng mắc.

Cảm nhận bài thơ: Ước nguyện – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Ước nguyện – Thiền sư Nhất Hạnh

Một bài thơ ngắn, nhưng là một tuyên ngôn sống. Một cánh hải âu vờn nắng, nhưng mang trong mình tâm nguyện của vạn kiếp trở lại. Và trong mỗi hạt mưa đang rơi, trong mỗi đứa trẻ đang cười – Thiền sư đang có mặt. Chúng tôi sẽ trở lại hoài.

Cảm nhận bài thơ: Tuyên ngôn của con người không khuất phục – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Tuyên ngôn của con người không khuất phục – Thiền sư Nhất Hạnh

“Tuyên ngôn của con người không khuất phục” không phải là một tuyên ngôn gào thét, cũng không nhằm khơi dậy sự phản kháng bằng thù hận. Đó là tuyên ngôn của một tâm hồn vững như núi, mềm như nước, dám đứng giữa cả hai làn đạn mà vẫn giữ được một trái tim không biến dạng. Trong lòng thế kỷ hai mươi đầy vết thương, Thiền sư không chỉ viết thơ – ông viết một con đường.

Cảm nhận bài thơ: Tôi thấy em nơi sân nghèo cô nhi viện – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Tôi thấy em nơi sân nghèo cô nhi viện – Thiền sư Nhất Hạnh

Qua “Tôi thấy em nơi sân nghèo cô nhi viện”, Thiền sư Thích Nhất Hạnh không chỉ cho ta thấy một bức tranh hiện thực tàn khốc của chiến tranh, mà còn mở ra một không gian đạo lý, nơi ta buộc phải nhìn lại sự vô tâm, sự im lặng và trách nhiệm của mình. Thơ ông không kêu gọi bằng giọng cao vút, mà thấm vào tim bằng sự dịu dàng, tận tuỵ – như một bậc thầy lặng lẽ khơi sáng từ bi bằng cách nhìn thẳng vào sự thật.

Cảm nhận bài thơ: Tiếng gọi – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Tiếng gọi – Thiền sư Nhất Hạnh

“Tiếng gọi” không đến từ một nơi xa xôi, mà đến từ ngay tiếng lá rung trong gió, hơi ấm của chén trà, hình ảnh một người thân yêu đã từng đi qua đời ta, và từ sự sống quanh mình – vốn vẫn đang nhẹ nhàng thì thầm:
“Ta có mặt đây, hãy dừng lại và lắng nghe.”

Cảm nhận bài thơ: Tiếng đập cánh loài chim lớn – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Tiếng đập cánh loài chim lớn – Thiền sư Nhất Hạnh

Ở thời đại hôm nay, khi con người lại đứng giữa những ngã ba đóng mở mới – của công nghệ, của bản ngã, của chiến tranh và tha hóa – thì bài thơ này không cũ đi, mà càng trở nên như một tiếng đập cánh cần thiết: để nhắc ta nhớ rằng, tất cả chìa khóa mở cửa vẫn nằm trong tay mình, và nếu ta lắng nghe được tiếng chân xưa vang động, ta sẽ kịp quay về – tỉnh thức.

Cảm nhận bài thơ: Thịt da và gạch ngói – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Thịt da và gạch ngói – Thiền sư Nhất Hạnh

Trong thời đại hôm nay, khi tiếng súng vẫn còn vang vọng ở nhiều nơi, “Thịt da và gạch ngói” vẫn là lời cảnh tỉnh và là tiếng chuông đánh thức từ bi trong lòng mỗi người. Hãy biết quý thịt da. Hãy biết thương gạch ngói. Bởi khi một mái chùa sụp đổ, khi một đứa trẻ bị tước đi tiếng cười, toàn thể nhân loại đều mất mát.

Cảm nhận bài thơ: Sinh tử không hoa – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Sinh tử không hoa – Thiền sư Nhất Hạnh

Bài thơ là một lời thiền nhắc nhẹ, rằng đời sống không cần phải mang đầy nghiêm trọng hay thống khổ mới là sâu sắc. Ngay trong cái “không” vô ngôn, trong phút giây thầm lặng, trong giọt mưa rơi – ta có thể gặp lại chính mình, thoát ra khỏi khổ đau, không phải bằng cách trốn tránh nó, mà bằng cái nhìn thẳng vào nó với tâm không còn vọng động.