Mùa xuân vốn là mùa của sức sống, của tình yêu và những khởi đầu mới. Nhưng trong “Xuân lên đường” của Thúc Tề, xuân lại là sự chia ly, là sự trống vắng đến não lòng. Chỉ với ba khổ thơ ngắn, bài thơ khắc họa một nỗi buồn nhẹ nhàng mà thấm thía – nỗi buồn của người ở lại khi xuân đã rời xa, mang theo những điều đẹp đẽ nhất.
