Cảm nhận bài thơ: Bình lặng – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Bình lặng – Thiền sư Nhất Hạnh

Trong lòng một thiền sư từng chứng kiến quá nhiều đổ nát, bình lặng không phải là trốn tránh đau thương, mà là sự trở về – trở về với tâm nguyên sơ, để yêu lại cuộc đời. Và bài thơ ngắn ngủi này, như một tiếng chuông sớm, khẽ ngân lên giữa vườn tâm mỗi người.

Cảm nhận bài thơ: Biểu hiện – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Biểu hiện – Thiền sư Nhất Hạnh

Và chính khi nhìn như vậy, ta mới hiểu: dù tóc có bạc, dù thân thể có mỏi, thì nếu lòng vẫn còn biết rung động trước ánh sáng, thì ta vẫn đang sống trong “mùa xanh bất tận.” Tuổi trẻ, khi ấy, không còn giới hạn bởi tuổi đời, mà trở thành biểu hiện sâu xa của một tâm hồn tỉnh thức, biết yêu thương và sống trọn vẹn với hiện tại.

Cảm nhận bài thơ: Bài thơ và niềm uất nghẹn – Thiền sư Nhất Hạnh Bài thơ và niềm uất nghẹn

Cảm nhận bài thơ: Bài thơ và niềm uất nghẹn – Thiền sư Nhất Hạnh

Trong thời đại hôm nay, khi bạo lực tiếp tục được bọc đường bằng những lý do tưởng chừng chính nghĩa, thì bài thơ này vẫn còn nguyên nhiệt lượng của sự tỉnh thức, là tiếng chuông vang lên giữa giấc ngủ dài của nhân loại. Nó nhắc ta rằng: mỗi người phải tự hỏi – trong đời sống của mình, có đang để bài thơ nào thành tiếng bom – đánh thức hay hủy hoại?

Cảm nhận bài thơ: Ấm áp – Thiền sư Nhất Hạnh

Cảm nhận bài thơ: Ấm áp – Thiền sư Nhất Hạnh

Thay vì chống lại cô đơn, bài thơ dạy ta chăm sóc nó bằng tình thương. Thay vì trốn chạy, hãy ngồi lại trong yên lặng, đặt tay lên mặt, và cảm nhận hơi ấm của sự có mặt trọn vẹn. Đó chính là thiền – là nghệ thuật ở lại với hiện tại bằng tất cả sự dịu dàng.