Trong lòng một thiền sư từng chứng kiến quá nhiều đổ nát, bình lặng không phải là trốn tránh đau thương, mà là sự trở về – trở về với tâm nguyên sơ, để yêu lại cuộc đời. Và bài thơ ngắn ngủi này, như một tiếng chuông sớm, khẽ ngân lên giữa vườn tâm mỗi người.
