Cảm nhận bài thi ca: Tiếng địch chiều thu – Thiền sư Nhất Hạnh

Cuối cùng, bài thơ khép lại không phải bằng tiếng khóc, mà bằng hình ảnh vầng trăng dịu dàng đang mọc lên sau rặng núi. Trong ánh trăng ấy, có niềm tin lặng lẽ rằng – người xưa rồi sẽ trở lại, không phải để nối lại chuyện tình dang dở, mà để mang về một ngọn lửa vô úy – soi rọi những tâm hồn đang bước qua đêm dài của khổ đau.