Có những mối duyên chưa từng gặp mặt, chưa từng nghe tiếng, nhưng vẫn tìm thấy nhau qua những dòng chữ, qua từng mũi kim đường chỉ. Có những tâm hồn, dù cách xa ngàn trùng, vẫn lặng lẽ gắn kết trong những câu thơ dệt bằng tình ý.

Có những mối duyên chưa từng gặp mặt, chưa từng nghe tiếng, nhưng vẫn tìm thấy nhau qua những dòng chữ, qua từng mũi kim đường chỉ. Có những tâm hồn, dù cách xa ngàn trùng, vẫn lặng lẽ gắn kết trong những câu thơ dệt bằng tình ý.
Có những cuộc chia ly không cần nước mắt, không cần những lời dặn dò dài dòng. Chỉ một ánh mắt nhìn theo, một cánh cửa khép lại, cũng đủ để định mệnh chia cắt hai con đường.
Bài thơ “Chiều Loạn” của Trần Huyền Trân được viết vào năm 1943, trong bối cảnh đất nước đang chìm trong loạn lạc, xã hội đầy rẫy biến động và đổi thay. Đây không chỉ là một bài thơ mang nỗi buồn trước thời cuộc, mà còn là tiếng thở dài của một kẻ sĩ, một người trót mang hoài bão nhưng lại lạc lõng giữa nhân gian.
Có những nỗi buồn không của riêng ai, có những đời người mãi mãi trôi nổi giữa nhân gian, và có những tiếng hát dẫu vang vọng nhưng vẫn chất đầy cô đơn.
Bài thơ “Lòng chiến sĩ” của Trần Huyền Trân không chỉ là một bản tráng ca về người anh hùng nơi trận mạc, mà còn là một khúc bi thương của lòng hiếu tử. Giữa khói lửa chiến tranh, giữa những chiến công rực rỡ, vẫn có một trái tim khát khao một mái nhà, một người mẹ già đợi con trong cô quạnh.
Bài thơ “Độc hành ca” của Trần Huyền Trân là một khúc ca của kẻ lữ hành cô độc giữa dòng đời. Nó vừa là tiếng thở dài của một tâm hồn đau đáu với thế cuộc, vừa là sự phẫn uất của một người tỉnh táo giữa thiên hạ đang say.
Có những nỗi nhớ không cần gọi tên, có những tương tư chẳng thể nói thành lời. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, một mùa mưa bay nhè nhẹ, cũng đủ làm lòng dậy lên những xao xuyến mơ hồ, để rồi một bóng hình cứ thế mà len lỏi vào từng giấc mơ, từng khoảnh khắc trong ngày.
Trong dòng chảy thi ca Việt Nam, Trần Huyền Trân là một gương mặt độc đáo, với những vần thơ chất chứa nỗi niềm cô đơn, day dứt, như tiếng vọng từ một tâm hồn lữ khách đi mãi trên những chuyến tàu không bến đỗ. Bài thơ “Những Cánh Thơ Vàng” không chỉ là một lời tự sự, mà còn là một nỗi lòng u hoài, một khúc hát hoang mang giữa cuộc đời vô định.
Có những kiếp sống lặng lẽ nhưng đầy giông tố, có những con người dành cả cuộc đời để viết lên bao trang chữ, nhưng đổi lại chỉ là những tháng ngày đói rét, chật vật trong căn phòng nhỏ hẹp. “Đời một nhà văn” của Trần Huyền Trân là bức tranh chân thực, đau đớn về thân phận những kẻ sống bằng ngòi bút, những con người đổ máu, đổ mồ hôi trên từng trang giấy nhưng rồi vẫn mãi lận đận trong nghèo khó, giữa một xã hội thờ ơ, bạc bẽo.
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời trôi qua rất khẽ, rất nhẹ, nhưng lại để lại trong lòng người những rung động không thể gọi tên. “Đôi mùa” của Trần Huyền Trân chính là một bức tranh như thế, một bức tranh đơn sơ mà sâu lắng, ghi lại khoảnh khắc giao thoa giữa hai mùa, giữa thiên nhiên và lòng người, giữa đến và đi, giữa hiện tại và hoài niệm.
Có những bài thơ không chỉ là ngôn từ, mà là tiếng lòng chất chứa bao nỗi niềm. “Thưa bà” của Trần Huyền Trân là một bài thơ như thế, một lời tự bạch đầy cay đắng, ngậm ngùi, một lời đáp cho một người yêu thơ, nhưng đồng thời cũng là một câu hỏi ném ngược lại cho cuộc đời.
Có những cuộc chia ly không chỉ là xa cách về không gian, mà còn là một dấu mốc trong tâm hồn, nơi con người ta biết rằng, sau lần chia tay này, mình sẽ không còn là mình của ngày hôm qua nữa.
Mười năm – một quãng thời gian đủ dài để một nhành hồng rụng đi mười lần hoa, để một con chim nhặt hết lời thơ xanh, để một tình yêu từ ngây thơ trở thành ký ức nhạt nhòa, và để hai người đi qua lòng nhau rồi hóa thành xa lạ.
Có những nỗi buồn không thể gọi tên, chỉ âm thầm lắng sâu trong lòng, như cơn mưa rả rích trên mái hiên, như ngọn gió vô tình cuốn trôi một chiếc lá xa cành. “Tha hương” của Trần Huyền Trân là một bài thơ như thế, một khúc độc hành của người lữ khách giữa dòng đời, mang trong mình nỗi cô đơn, sự bấp bênh, và cả niềm khắc khoải về quê hương, về một chốn bình yên đã xa khuất.
Có những cuộc chia ly không hẹn ngày gặp lại, có những mối tri âm rồi cũng tan biến theo dòng đời nghiệt ngã. “Hết cố nhân” của Trần Huyền Trân là một bài thơ đẫm nỗi cô đơn, một tiếng thở dài trước sự phai nhạt của những mối thâm giao, trước sự đổi thay của lòng người và thời thế.
Rượu, từ bao đời nay, vẫn là thứ men cay nồng đưa con người vào cõi mộng, giúp kẻ sĩ quên đi thế sự, giúp tri âm tri kỷ giãi bày nỗi lòng. Nhưng rượu trong thơ Trần Huyền Trân không chỉ là chén rượu thường tình, mà còn là rượu của đời, của nỗi đau nhân thế, của sự trăn trở trước thời cuộc và phận người.
Mùa thu luôn gợi trong lòng người những cảm xúc mơ hồ và man mác buồn. “Thu” (hay “Ý thu”) của Trần Huyền Trân là một bức tranh thu đơn sơ nhưng lặng lẽ thấm đẫm tâm trạng – nơi từng giọt mưa, từng chiếc lá rụng cũng mang nỗi tương tư.
Có những nỗi đau không thành tiếng, có những giấc mơ chưa từng gọi tên. Trần Huyền Trân trong bài thơ “Mẹ con” đã vẽ nên một bức tranh hiện thực nghiệt ngã, nơi có những kiếp đời lầm lũi, có những người mẹ hy sinh tất cả mà chưa một lần được no đủ, có những đứa con lớn lên trong thiếu thốn rồi lại lạc lõng giữa dòng đời.
Có những bài thơ không chỉ là thơ, mà còn là những trang đời, những khúc nhạc buồn về số phận con người. “Mẹ nuôi con” của Trần Huyền Trân là một bài thơ như vậy. Một bài thơ không chỉ viết về tình mẹ, mà còn là tiếng thở dài về xã hội bất công, nơi những con người nghèo khổ bị dồn vào bước đường cùng.
Có những khoảnh khắc trong đời không thể nào quên. Có những cuộc gặp gỡ, dù ngắn ngủi, nhưng lại đọng mãi trong lòng như vầng trăng sáng giữa đêm rằm. “Ngô Sơn Vọng Nguyệt”, bài liên ngâm của bốn thi nhân Trúc Khê, Nguyễn Bính, Trần Huyền Trân và Thâm Tâm, là một khúc ca vừa đượm men say, vừa chất chứa nỗi buồn ly biệt.
Có những nỗi nhớ không ồn ào, không day dứt, chỉ lặng lẽ len vào từng hạt mưa, từng tia nắng yếu ớt còn sót lại cuối chiều. “Nhớ nhau” của Trần Huyền Trân, là một bản hòa ca trầm lắng về tình tri kỷ, về sự chia xa và những hoài niệm khắc khoải trong lòng kẻ sĩ giữa cõi nhân gian phù du.