Đêm mưa, từng hạt nước đổ xuống lều gianh, từng cơn gió xô dạt cụm bèo trôi dạt. Trong màn mưa ấy, có một bà lão chài thấp thỏm lo âu, một chàng thi sĩ lặng lẽ suy tư, một kiếp người đơn sơ mà chất chứa bao nỗi niềm. Bài thơ “Mưa đêm lều vó” của Trần Huyền Trân không chỉ đơn thuần là bức tranh của một đêm mưa trên sông nước, mà còn là tiếng lòng trăn trở về cuộc đời, về con người, về những kiếp sống bấp bênh giữa dòng đời vô định.
