Phàm và Thánh chưa bao giờ là hai thực thể đối lập. Cũng như sóng và nước, tuy mang hai tên gọi nhưng thực chất chỉ là một. Khi nhận ra điều ấy, ta sẽ không còn bám chấp vào những danh xưng hư ảo, không còn chạy theo những hư vinh tạm bợ. Chỉ khi ấy, ta mới thực sự sống – sống giữa đời mà không bị đời trói buộc, sống tự do như mây trời, thong dong như cánh chim trên đại dương vô tận.
