Với Nhớ tay chân, Xuân Diệu không chỉ khắc họa một góc khuất của chiến tranh – những con người phải sống với những vết thương không bao giờ lành – mà còn gợi lên một thông điệp sâu sắc về sự kiên cường. Mất mát là điều không thể tránh khỏi trong cuộc chiến vì tự do, nhưng tinh thần và lòng yêu nước vẫn sẽ trường tồn. Bài thơ ấy không chỉ là tiếng lòng của một người thương binh, mà còn là tiếng lòng của cả một dân tộc – luôn nhớ, luôn đau, nhưng cũng luôn mạnh mẽ tiến về phía trước.
