Cảm nhận bài thơ: Dại khờ  – Xuân Diệu

Dại khờ

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

*

Dại Khờ – Bi Kịch Của Một Trái Tim Yêu Đến Cùng

Tình yêu vốn dĩ là điều đẹp đẽ, nhưng tình yêu cũng có thể trở thành nguồn cơn của khổ đau. Dại Khờ của Xuân Diệu là một bài thơ chạm đến nỗi đau muôn thuở ấy nỗi đau vì yêu sai cách, vì cho đi mà không được nhận lại, vì dấn thân vào một con đường mà chính mình cũng không thể quay đầu.

Yêu sai, thương lầm – cái khổ của một trái tim chân thành

Ngay từ những câu thơ đầu, Xuân Diệu đã phơi bày một nghịch lý cay đắng:

“Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.”

Người yêu say đắm nhưng không được đáp lại, kẻ cho đi nhưng chẳng nhận được sự trân trọng đó là bi kịch muôn đời của những kẻ si tình. Có một thứ tình yêu mù quáng, khi trái tim cứ đắm đuối theo một bóng hình dù biết trước rằng con đường ấy chỉ dẫn đến thương đau.

Nhưng đau đớn nhất không phải là không được yêu, mà là dốc cạn tấm lòng cho một người không xứng đáng, để rồi nhận lại sự hững hờ, thờ ơ như chưa từng có gì xảy ra.

Lầm lỡ rồi, sao còn lối quay lui?

Người ta cứ ngỡ rằng tình yêu sẽ dẫn đến hạnh phúc, nhưng đến khi nhận ra mình đã sai, thì mọi chuyện đã muộn màng:

“Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.”

Tình yêu có khi giống như một con đường đầy hoa, khiến người ta mải mê bước đi mà quên mất rằng có thể phía trước là vực thẳm. Đến khi nhận ra, thì nỗi đau đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Xuân Diệu ví tình yêu như một cuộc phiêu lưu mà người ta đã lỡ buông dây cương, để mặc con tim lao đi mà không thể dừng lại. Một khi đã trót yêu, ai còn đủ lý trí để quay đầu?

Những ảo tưởng về một tình yêu tròn đầy

Những câu thơ tiếp theo khắc họa rõ nét sự dại khờ trong tình yêu khi ta cứ ngỡ rằng thứ mình đang giữ là chân thành, là trọn vẹn, nhưng hóa ra chỉ là ảo ảnh:

“Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.”

Con người luôn dễ dàng lầm tưởng. Một ánh nhìn thoáng qua cũng có thể khiến trái tim ngỡ là định mệnh. Một chút dịu dàng vô tình cũng có thể trở thành hy vọng. Và thế là ta cứ mãi dấn thân, đi tìm một bầu trời trong khi dưới chân chỉ là mặt đất cằn cỗi.

Yêu là chấp nhận tổn thương?

Đáng lẽ khi bị tổn thương, con người sẽ học cách rút lui. Nhưng trong tình yêu, có những vết thương lại được giữ gìn như một thứ tài sản quý giá:

“Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.”

Tình yêu vốn không phải là thứ để tranh giành, nhưng con người lại cứ muốn lao vào những con đường không dành cho mình. Cửa đã đóng, nhưng càng bị từ chối, ta càng muốn chinh phục, như thể nỗi đau chính là minh chứng cho tình yêu đích thực.

Đáng sợ nhất là khi con người yêu nỗi đau của chính mình. Khi đã bị tổn thương, thay vì buông bỏ, ta lại ôm lấy vết thương ấy, không muốn chữa lành, không muốn giải thoát bản thân.

Xuân Diệu và lời cảnh tỉnh về sự “dại khờ”

Với Dại Khờ, Xuân Diệu không chỉ nói về tình yêu đơn thuần, mà còn khắc họa bi kịch của những kẻ yêu nhiều hơn những gì họ nhận lại. Ông không trách móc, không oán giận, mà chỉ thở dài một tiếng thở dài cho những trái tim quá nặng tình, quá chân thành mà lại đặt nhầm chỗ.

Tình yêu có thể đẹp, nhưng cũng có thể là xiềng xích. Đừng để mình trở thành kẻ “dại khờ” trong chính câu chuyện của mình. Đừng cố chen vào những ngõ chật, đừng giữ mãi những vết thương như một niềm kiêu hãnh. Bởi yêu không chỉ là trao đi, mà còn phải biết giữ lại một chút gì đó cho chính mình.

Xuân Diệu – “Ông hoàng thơ tình” của văn học Việt Nam

Xuân Diệu (1916–1985), tên khai sinh là Ngô Xuân Diệu, là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của nền văn học hiện đại Việt Nam. Với phong cách sáng tác độc đáo, giàu cảm xúc và khát vọng yêu đời mãnh liệt, ông đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng bao thế hệ độc giả.

Sinh ra tại Hà Tĩnh nhưng lớn lên ở Quy Nhơn, Bình Định, Xuân Diệu sớm bộc lộ niềm đam mê văn chương. Ông là gương mặt tiêu biểu của phong trào Thơ Mới, mang đến một luồng sinh khí mới cho thi ca Việt Nam. Những tác phẩm như Thơ thơ (1938) hay Gửi hương cho gió (1945) thể hiện rõ nét giọng điệu sôi nổi, táo bạo, chan chứa tình yêu và khát khao tận hưởng vẻ đẹp cuộc sống.

Sau năm 1945, Xuân Diệu chuyển hướng sáng tác, hòa mình vào dòng chảy cách mạng, ca ngợi quê hương, đất nước và con người lao động. Dù ở giai đoạn nào, thơ ông vẫn giữ nguyên vẹn sự say mê và rung động sâu sắc. Những tác phẩm như Riêng chung (1960) hay Hai đợt sóng (1967) tiếp tục khẳng định vị trí của ông trên thi đàn.

Không chỉ là nhà thơ, Xuân Diệu còn là nhà văn, nhà phê bình có ảnh hưởng lớn. Năm 1996, ông được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật, ghi nhận những đóng góp to lớn của mình.

Xuân Diệu vẫn mãi là biểu tượng của thơ tình Việt Nam, là tiếng nói tha thiết của một tâm hồn luôn khát khao yêu và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc:

“Hãy tận hưởng ngày giờ đang thở,
Và yêu đời, hãy sống mạnh hơn tôi.”

Viên Ngọc Quý

Bạn có thể chia sẻ bài viết qua:

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *