Hoa cải cúc
Không có ai đến em
Anh nhắn nhờ mấy chữ
Bên đường về băng cỏ
Chỗ ruộng cúc đang hoa
– Thứ cải cúc ăn kia –
Nở những hoa hiền đẹp.
Đến thăm em hôm trước
Về mấy đoá cầm tay
Trong lành trong cốc nước
Còn đẹp đến hôm nay.
Em về nhớ tặng anh
Mấy cành hoa cải cúc
Cánh trắng nhị vàng thanh
Xinh tự nhiên, hàm súc
Tính giản dị, chân thành
Giống lòng em như đúc…
19-2-1962
*
Hoa cải cúc – Vẻ đẹp của sự giản dị và chân thành
Tình yêu trong thơ Xuân Diệu không chỉ nồng nàn, cháy bỏng mà đôi khi còn mang dáng vẻ dung dị, nhẹ nhàng như một đóa hoa nở ven đường. “Hoa cải cúc” là một bài thơ nhỏ nhưng chứa đựng một thông điệp lớn: tình yêu chân thành không nằm ở những điều xa hoa, tráng lệ mà hiện diện trong những gì giản dị và tự nhiên nhất.
Những bông hoa hiền lành trên cánh đồng bình yên
Mở đầu bài thơ, Xuân Diệu vẽ nên một khung cảnh đồng quê mộc mạc:
“Không có ai đến em
Anh nhắn nhờ mấy chữ
Bên đường về băng cỏ
Chỗ ruộng cúc đang hoa”
Không có người đưa thư, không có lời nhắn gửi lãng mạn, chỉ có hoa cải cúc nơi ruộng đồng làm sứ giả của tình yêu. Những bông hoa ấy nhỏ bé nhưng mang trong mình vẻ đẹp hiền hòa, chân phương. Như một nét chấm phá nhẹ trong bức tranh thiên nhiên, hoa cải cúc không rực rỡ như hồng, không kiêu sa như lan, nhưng chính sự giản dị ấy lại tạo nên nét duyên ngầm khó quên.
Tác giả nhấn mạnh thêm về loài hoa này:
“- Thứ cải cúc ăn kia –
Nở những hoa hiền đẹp.”
Hoa cải cúc, vốn chỉ là một loại rau quen thuộc trong bữa ăn, lại có thể nở những bông hoa nhỏ xinh. Nó đẹp theo cách riêng của nó, không phô trương nhưng vẫn mang một sức hút kỳ lạ. Câu thơ như một ẩn dụ về tình yêu – tình cảm chân thành không cần phải hoa mỹ, chỉ cần tự nhiên, trong sáng là đã đủ để làm trái tim rung động.
Một tình yêu dịu dàng, bền lâu như hoa cải cúc
Xuân Diệu không chỉ yêu thiên nhiên, ông còn mang tình yêu ấy vào từng kỷ niệm. Những bông hoa mà ông cầm tay khi đến thăm người thương đã trở thành một phần ký ức đẹp:
“Đến thăm em hôm trước
Về mấy đoá cầm tay
Trong lành trong cốc nước
Còn đẹp đến hôm nay.”
Dù đã qua ngày, dù chỉ cắm trong cốc nước đơn sơ, những bông hoa ấy vẫn giữ được vẻ đẹp thanh khiết. Hình ảnh này như một phép ẩn dụ tinh tế về tình yêu: khi tình yêu chân thành, dù thời gian có trôi qua, dù hoàn cảnh có thay đổi, nó vẫn giữ được sự tươi mới, vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Tình yêu giản dị nhưng sâu đậm
Đến cuối bài thơ, Xuân Diệu bộc bạch một mong muốn đơn giản nhưng đầy ý nghĩa:
“Em về nhớ tặng anh
Mấy cành hoa cải cúc
Cánh trắng nhị vàng thanh
Xinh tự nhiên, hàm súc
Tính giản dị, chân thành
Giống lòng em như đúc…”
Ở đây, hoa cải cúc không chỉ là loài hoa đẹp, mà còn là biểu tượng cho tính cách của người con gái mà tác giả yêu thương. Một tâm hồn trong trẻo, giản dị nhưng tràn đầy yêu thương, một tình yêu không phô trương mà sâu sắc, vững bền. Tình yêu ấy giống như những bông hoa cải cúc – không rực rỡ giữa muôn loài nhưng vẫn có một vẻ đẹp riêng, một sức sống riêng mà không gì có thể thay thế.
Lời kết
“Hoa cải cúc” là một bài thơ nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. Nó không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn gửi gắm một triết lý tình yêu sâu sắc: tình yêu chân thành không cần cầu kỳ, không cần những món quà đắt giá hay những lời hoa mỹ, mà chỉ cần sự chân thật và giản dị.
Giữa một thế giới đầy những điều ồn ào, phù phiếm, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc lại đến từ những điều nhỏ bé nhất. Một nhành hoa dại ven đường, một lời nhắn gửi chân thành, một chút quan tâm dù giản đơn nhưng xuất phát từ trái tim – đó mới chính là thứ tình yêu đẹp nhất, vững bền nhất.
*
Xuân Diệu – “Ông hoàng thơ tình” của văn học Việt Nam
Xuân Diệu (1916–1985), tên khai sinh là Ngô Xuân Diệu, là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của nền văn học hiện đại Việt Nam. Với phong cách sáng tác độc đáo, giàu cảm xúc và khát vọng yêu đời mãnh liệt, ông đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng bao thế hệ độc giả.
Sinh ra tại Hà Tĩnh nhưng lớn lên ở Quy Nhơn, Bình Định, Xuân Diệu sớm bộc lộ niềm đam mê văn chương. Ông là gương mặt tiêu biểu của phong trào Thơ Mới, mang đến một luồng sinh khí mới cho thi ca Việt Nam. Những tác phẩm như Thơ thơ (1938) hay Gửi hương cho gió (1945) thể hiện rõ nét giọng điệu sôi nổi, táo bạo, chan chứa tình yêu và khát khao tận hưởng vẻ đẹp cuộc sống.
Sau năm 1945, Xuân Diệu chuyển hướng sáng tác, hòa mình vào dòng chảy cách mạng, ca ngợi quê hương, đất nước và con người lao động. Dù ở giai đoạn nào, thơ ông vẫn giữ nguyên vẹn sự say mê và rung động sâu sắc. Những tác phẩm như Riêng chung (1960) hay Hai đợt sóng (1967) tiếp tục khẳng định vị trí của ông trên thi đàn.
Không chỉ là nhà thơ, Xuân Diệu còn là nhà văn, nhà phê bình có ảnh hưởng lớn. Năm 1996, ông được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật, ghi nhận những đóng góp to lớn của mình.
Xuân Diệu vẫn mãi là biểu tượng của thơ tình Việt Nam, là tiếng nói tha thiết của một tâm hồn luôn khát khao yêu và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc:
“Hãy tận hưởng ngày giờ đang thở,
Và yêu đời, hãy sống mạnh hơn tôi.”
Viên Ngọc Quý