Chờ
Hẹn cho một hẹn, anh chờ
Em may áo nái bao giờ cho xong
Lạy giời, tắt gió ngang sông
Qua đò biếu áo yên lòng em tôi.
Chị anh đi lấy chồng rồi.
Anh mong tằm tốt bằng mười mọi năm.
*
“Chờ” – Lặng lẽ một niềm tin yêu son sắt
Trong thơ Nguyễn Bính, “chờ” không chỉ là hành động mà còn là tâm thế, là một phần không thể thiếu của những tình yêu lặng lẽ, chân quê, tha thiết mà thủy chung. Bài thơ “Chờ” tuy ngắn, nhưng lại là một lát cắt tinh tế và sâu lắng về một nỗi đợi chờ dịu dàng, vừa ngậm ngùi, vừa thấm đẫm niềm tin yêu chân thật giữa hai con người gắn bó với nhau bằng những điều rất nhỏ bé nhưng rất đậm sâu.
Hẹn cho một hẹn, anh chờ
Em may áo nái bao giờ cho xong
Hai câu thơ mở đầu như lời nhắc khẽ, không hờn, không trách, chỉ là một câu “anh chờ” – nhẹ tênh mà đong đầy. Anh không giục giã, cũng không hoài nghi, mà chờ trong lặng lẽ, trong thương nhớ. Chiếc áo nái – một vật dụng bình thường trong đời sống nông thôn – ở đây lại trở thành biểu tượng của tình yêu mộc mạc và chờ đợi thuỷ chung. Chờ để nhận chiếc áo, chờ cũng là để giữ trọn một lời hẹn.
Lạy giời, tắt gió ngang sông
Qua đò biếu áo yên lòng em tôi.
Trong lời cầu khẩn giản dị ấy, có cả một nỗi thương lo. Người con trai mong gió lặng để người con gái có thể qua sông đem áo đến – không phải chỉ để nhận một tấm áo, mà để “yên lòng” nhau, để lời hẹn không dang dở. Tình yêu ở đây mang vẻ chân thành đến mộc mạc, không phô trương mà đằm sâu. Đó là thứ tình cảm đặt vào từng việc nhỏ, từng chuyến đò, từng lần vá áo.
Chị anh đi lấy chồng rồi.
Anh mong tằm tốt bằng mười mọi năm.
Câu thơ khép lại đầy bất ngờ. Không than thân, chẳng trách đời, người con trai chuyển từ chuyện riêng sang mong ước bình dị: mong “tằm tốt”, mong mùa kén đầy, mong cuộc sống trọn vẹn. Dù có chút hụt hẫng khi người thân đã rẽ ngả sang một cuộc đời khác, anh vẫn giữ niềm tin và gửi gắm hy vọng vào công việc, vào mùa màng – những điều cụ thể nhưng đầy nghĩa lý với người nông dân.
Thông điệp mà Nguyễn Bính gửi gắm trong bài thơ này không ồn ào mà rất bền sâu: tình yêu chân thật không cần đến những điều lớn lao, mà sống trong từng chờ đợi nhỏ, từng lo toan giản dị, từng niềm tin âm thầm đặt vào nhau. “Chờ” không chỉ là đợi người đến, mà còn là giữ lấy niềm tin, giữ lấy ân tình, giữ lấy một lời hứa không nói thành lời.
Thơ Nguyễn Bính luôn mang hơi thở của làng quê, của những con người sống tình, sống nghĩa, và bài thơ “Chờ” là một minh chứng tuyệt đẹp cho điều đó. Đọc xong, người ta không chỉ xúc động vì câu chuyện tình yêu, mà còn vì cách mà con người thời ấy giữ gìn sự thuỷ chung – không phô bày, không hứa hẹn nhiều lời, chỉ lặng lẽ… chờ.
*
Nguyễn Bính (1918-1966) là một trong những nhà thơ nổi bật của phong trào Thơ mới Việt Nam. Ông được biết đến với phong cách mộc mạc, giản dị, đậm chất dân gian và mang hồn quê sâu sắc. Thơ Nguyễn Bính thường gắn với hình ảnh thôn quê, con người bình dị và những chuyện tình duyên đầy cảm xúc, thể hiện một tâm hồn tha thiết với truyền thống. Một số bài thơ tiêu biểu như Lỡ bước sang ngang, Tương tư, Chân quê… đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng bạn đọc nhiều thế hệ.
Viên Ngọc Quý