Bài thơ: Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến – Hoàng Nhuận Cầm

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến

Hoàng Nhuận Cầm

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi

Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.

Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.

Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào – nếu chán – gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi…

(Nguồn: Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, Hoàng Nhuận Cầm, NXB Hội nhà văn, 2007)

*

Hò Hẹn Mãi, Cuối Cùng Em Cũng Đến: Bản Tình Ca Của Sự Chờ Đợi và Lỡ Làng

Bài thơ “Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến” của Hoàng Nhuận Cầm như một bức tranh thơ lãng mạn mà cay đắng, tái hiện một cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc giữa hai tâm hồn đã trải qua bao nhiêu chờ đợi, trăn trở. Ẩn sau những câu chữ là nỗi niềm khắc khoải của sự hò hẹn, của tình yêu chưa trọn vẹn, của một cuộc gặp đã đến nhưng lại muộn màng.

Mở đầu bài thơ, nhà thơ phác họa hình ảnh người con gái cuối cùng cũng xuất hiện sau bao lần hò hẹn, nhưng đáng tiếc, mùa thu – biểu tượng của vẻ đẹp và sự viên mãn – đã vừa qua đi. Hình ảnh “bông cúc tím, bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi” vừa gợi nỗi buồn úa tàn, vừa là minh chứng cho sự muộn màng không thể níu kéo. Sự hiện diện của em trở thành một nốt nhạc đẹp nhưng lạc lõng trong bản giao hưởng đã qua thời khắc thăng hoa.

Tình yêu trong bài thơ không chỉ là một lời hẹn, mà còn là sự đối mặt giữa thật và giả, giữa nỗi đau và niềm vui. Khi nhà thơ viết:
“Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi”

Là lúc tình yêu được gọi tên bằng sự chân thật, dù biết rằng chân thật ấy có thể mang lại đau khổ. Đó là tiếng hót cuối cùng của một chú chim sẵn sàng đối diện với tất cả, chỉ để sống trọn vẹn với tình yêu, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Những dòng thơ tiếp theo làm người đọc chạm đến sự mong manh của tình cảm:
“Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào – nếu chán – gió lại ra”

Hình ảnh quả tim được ví như căn nhà bé nhỏ càng làm nổi bật tính chất mỏng manh, dễ tổn thương của trái tim yêu. Tình yêu trong thơ Hoàng Nhuận Cầm không tràn đầy sự chắc chắn hay chiếm hữu, mà là sự phó thác, để mặc cảm xúc như gió, tự do ra vào mà không bị níu giữ.

Và rồi, khi cuối cùng em cũng đứng trước mặt, thì mùa thu – tượng trưng cho sự lãng mạn và những điều đẹp đẽ – đã “cướp anh rồi”. Hình ảnh kết thúc mang đầy nỗi tiếc nuối, khi mọi thứ đã chạm đến đích nhưng vẫn không thể vẹn toàn. Dẫu em đã đến, nhưng sự chậm trễ ấy đã để lại một khoảng trống không thể bù đắp, một nỗi buồn dịu dàng mà ám ảnh.

Bài thơ “Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến” là tiếng lòng của một người đã yêu, đã chờ đợi, đã hy vọng, và cuối cùng đã phải đối diện với thực tế phũ phàng của sự muộn màng. Tác phẩm không chỉ kể về một mối tình mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của sự hiện diện đúng lúc. Trong tình yêu, đôi khi, việc “đến đúng lúc” quan trọng hơn cả việc “đến được”.

Hoàng Nhuận Cầm đã viết nên một bài thơ vừa dịu dàng, vừa xót xa, để lại trong lòng người đọc một nỗi bâng khuâng khó diễn tả. Những lời thơ nhắc ta rằng: hãy sống và yêu hết mình, đừng để sự hò hẹn mãi mãi chỉ là một giấc mơ dang dở.

*

Hoàng Nhuận Cầm – Người Lưu Giữ Hồn Thơ Tuổi Trẻ

Hoàng Nhuận Cầm, sinh ngày 7 tháng 2 năm 1952 tại Hà Nội, là một trong những nhà thơ hiện đại nổi bật của Việt Nam. Ông không chỉ là một người sáng tạo với những vần thơ gắn bó với tuổi trẻ, tình yêu, và ký ức chiến tranh, mà còn là một nghệ sĩ đa tài trong lĩnh vực điện ảnh, kịch bản phim và diễn xuất.

Tiểu sử và hành trình sáng tác

Hoàng Nhuận Cầm là con trai đầu lòng của nhạc sĩ nổi tiếng Hoàng Giác. Ông bắt đầu hành trình văn chương tại Khoa Văn, Đại học Tổng hợp Hà Nội. Năm 1971, giữa lúc đất nước chìm trong khói lửa chiến tranh, ông gác lại việc học để nhập ngũ, chiến đấu trong Sư đoàn 325B trên mặt trận Quảng Trị. Những năm tháng ở chiến trường không chỉ là thử thách mà còn là nguồn cảm hứng cho những vần thơ của ông sau này.

Sau khi đất nước hòa bình, Hoàng Nhuận Cầm trở lại giảng đường, hoàn thành chương trình đại học và bắt đầu sự nghiệp tại Hãng Phim truyện Việt Nam. Ông từng có thời gian làm việc tại Đài Truyền hình Việt Nam trước khi quay lại Hãng Phim truyện và sau đó cùng vợ lập hãng phim tư nhân Điệp Vân.

Thơ Hoàng Nhuận Cầm – Tiếng lòng của tuổi trẻ

Những bài thơ của Hoàng Nhuận Cầm thường mang đậm hơi thở của tình yêu, tuổi trẻ và kỷ niệm. Với phong cách trẻ trung, sôi nổi nhưng không kém phần sâu sắc, ông nhanh chóng chiếm được tình cảm của độc giả, đặc biệt là học sinh, sinh viên. Những tác phẩm như Chiếc lá buổi đầu tiên, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, và Viên xúc xắc mùa thu không chỉ là những bài thơ mà còn là những khúc ca về thời thanh xuân.

Năm 1972-1973, ông đoạt giải nhất cuộc thi thơ Báo Văn nghệ, đánh dấu bước ngoặt trong sự nghiệp văn chương. Năm 1993, tập thơ Xúc xắc mùa thu của ông được trao Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam, khẳng định tài năng và vị thế của ông trong nền thơ hiện đại.

Hoàng Nhuận Cầm – Người nghệ sĩ đa tài

Không chỉ thành công với thơ, Hoàng Nhuận Cầm còn ghi dấu ấn trong lĩnh vực điện ảnh. Ông là tác giả của nhiều kịch bản phim nổi tiếng như Đêm hội Long Trì (1989), Hà Nội mùa Đông năm 46 (1997), và Mùi cỏ cháy (2012). Những bộ phim này không chỉ thể hiện tài năng biên kịch của ông mà còn góp phần tái hiện những lát cắt sống động về lịch sử và con người Việt Nam.

Bên cạnh đó, ông còn tham gia diễn xuất trong các chương trình và bộ phim, nổi bật nhất là nhân vật “Bác sĩ Hoa Súng” trong Gặp nhau cuối tuần và vai nhà thơ trong phim Số đỏ.

Di sản để lại

Hoàng Nhuận Cầm qua đời ngày 20 tháng 4 năm 2021 tại Hà Nội, không lâu sau sinh nhật lần thứ 69. Sự ra đi của ông để lại niềm tiếc thương lớn trong lòng người yêu thơ và nghệ thuật.

Dẫu đã khuất, nhưng những vần thơ, kịch bản phim và vai diễn của ông vẫn sống mãi, như một lời nhắc nhở về một người nghệ sĩ đã dành trọn đời mình để cống hiến cho văn hóa và nghệ thuật Việt Nam. Những tác phẩm của ông không chỉ là kỷ niệm mà còn là ngọn lửa truyền cảm hứng cho các thế hệ sau, khẳng định giá trị của tuổi trẻ, tình yêu và lòng yêu nước.

Hoàng Nhuận Cầm – một nhà thơ, nhà biên kịch, và người kể chuyện đầy tâm huyết – sẽ mãi là biểu tượng của một tâm hồn yêu đời và yêu nghệ thuật không ngừng nghỉ.

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *