Nhan sắc
Em có khuôn mặt nhìn nghiêng tuyệt mỹ:
Trán, mũi, cằm đường nét thiệt thanh tao
Má nhung tơ phơn phớt sắc anh đào,
Môi tươi thắm cười phô hàng răng ngọc…
Óng ả mềm tuôn đây làn suối tóc
Chảy lan tràn trên đôi ngực, bờ vai.
Bàn tay xinh nhỏ nhắn, ngón tay cài…
Tay em nói còn nhiều hơn lời nói.
Em e lệ nhìn qua rèm tóc rối,
Ta mơ màng ngỡ gặp Thuỷ Băng Tâm.
Tình xa xa mà say đắm hơn gần,
Càng ngăn cách lại càng thêm quyến rũ.
Tình chẳng ngỏ, em ầm thầm ấp ủ…
Chừ lên men nồng thắm biết bao nhiêu!
Kề bên em, hồn ta bỗng xiêu xiêu,
Em không đỡ, hẳn là ta gục ngã.
Ôi, Nhan Sắc! Ôi, phép mầu kỳ lạ!
Đắm hồn người không cần bả phong lưu.
Một miệng cười, một mắt liếc, một môi yêu…
Em thu cả hồn ta vào khoé mắt.
Ta thua rồi… Ta đầu hàng Nhan Sắc!
Cầm tay em… bằn bặt ngất ngây say.
*
Nhan Sắc – Sự Quyến Rũ Không Lời
Nhan sắc – hai từ ấy vốn dĩ chẳng xa lạ, nhưng qua những vần thơ tinh tế của Bàng Bá Lân, vẻ đẹp ấy không chỉ là một hình hài rạng rỡ mà còn là một thứ phép màu khiến lòng người mê đắm, xiêu xiêu, thậm chí “đầu hàng” trong men say ngây ngất.
Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành
Bàng Bá Lân mở đầu bài thơ bằng những nét chạm khắc mềm mại, như thể ông đang họa một bức tranh:
“Em có khuôn mặt nhìn nghiêng tuyệt mỹ:
Trán, mũi, cằm đường nét thiệt thanh tao
Má nhung tơ phơn phớt sắc anh đào,
Môi tươi thắm cười phô hàng răng ngọc…”
Đây không chỉ là một người con gái đẹp, mà là một kiệt tác của tạo hóa, một nàng thơ bước ra từ huyền thoại. Từng chi tiết trên khuôn mặt đều được miêu tả đầy nâng niu: vầng trán thanh tú, sống mũi kiêu sa, đôi má hây hây sắc xuân, nụ cười hé lộ hàm răng trắng như ngọc. Đọc những câu thơ này, ta dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh một thiếu nữ dịu dàng, duyên dáng, mang một nét đẹp vừa e ấp vừa lộng lẫy.
Không chỉ vậy, mái tóc em cũng là một dòng suối mềm mại:
“Óng ả mềm tuôn đây làn suối tóc
Chảy lan tràn trên đôi ngực, bờ vai.”
Mái tóc không chỉ là một phần của vẻ đẹp ngoại hình, mà còn gợi lên sự dịu dàng, nữ tính, tạo nên một sức hút khó cưỡng. Một vẻ đẹp không phô trương, không cần đến lụa là, mà vẫn đầy mê hoặc.
Nhan sắc – Quyền năng chinh phục trái tim
Nhan sắc không chỉ dừng lại ở dáng hình kiều diễm, mà còn mang một sức mạnh vô hình:
“Bàn tay xinh nhỏ nhắn, ngón tay cài…
Tay em nói còn nhiều hơn lời nói.”
Người con gái ấy không cần nói, chỉ một cử chỉ thôi cũng đủ để truyền tải bao điều. Một bàn tay nhỏ nhắn nhưng lại nắm giữ cả trái tim kẻ si tình, khiến chàng trai ngây ngất đến lặng câm.
Vẻ đẹp ấy càng trở nên quyến rũ khi ẩn sau là sự e ấp:
“Em e lệ nhìn qua rèm tóc rối,
Ta mơ màng ngỡ gặp Thuỷ Băng Tâm.”
Hình ảnh nàng Thuỷ Băng Tâm trong truyền thuyết, với vẻ đẹp thanh khiết nhưng lại xa vời, làm cho tình cảm càng thêm da diết. Yêu trong khoảng cách, say mê trong sự ngăn cách, đôi khi lại là thứ tình yêu sâu đậm nhất. Chính vì vậy, tình yêu này không cần những lời nói trực tiếp, mà chỉ lặng lẽ âm thầm, để rồi tự mình lớn dần, tự mình nồng thắm.
Tình yêu – Khi nhan sắc là một phép màu
Sự quyến rũ của nhan sắc không chỉ làm người si mê, mà còn khiến kẻ yêu phải chao đảo, thậm chí là gục ngã:
“Kề bên em, hồn ta bỗng xiêu xiêu,
Em không đỡ, hẳn là ta gục ngã.”
Người con trai trong bài thơ đã thực sự chìm vào men say của cái đẹp. Một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ nhỏ thôi cũng đủ làm cho trái tim phải khuất phục. Đến đây, vẻ đẹp không còn chỉ là một điều để chiêm ngưỡng, mà đã trở thành một quyền năng, một sức mạnh có thể khiến người ta mất phương hướng.
Và rồi, chàng trai ấy cũng đành “đầu hàng”:
“Ta thua rồi… Ta đầu hàng Nhan Sắc!
Cầm tay em… bằn bặt ngất ngây say.”
Chẳng cần gì cao sang, chẳng cần những thứ xa hoa, chỉ nhan sắc thôi cũng đủ để chinh phục lòng người. Đây không phải là một sự thua cuộc cay đắng, mà là một sự đầu hàng ngọt ngào, một sự gục ngã trong hạnh phúc.
Thông điệp của bài thơ – Vẻ đẹp là điều bất khả cưỡng
Với bài thơ Nhan sắc, Bàng Bá Lân không chỉ ca ngợi cái đẹp của người phụ nữ, mà còn khẳng định sức mạnh của nhan sắc. Đó là một thứ quyền lực vô hình nhưng có thể khiến con người say mê, rung động và thậm chí “đầu hàng” trong sự ngây ngất.
Nhưng điều thú vị ở đây là vẻ đẹp này không ồn ào, không cường điệu. Nó e ấp, dịu dàng, và chính sự kín đáo ấy lại càng làm cho nó trở nên quyến rũ hơn.
Bài thơ khiến ta nhận ra rằng, trong cuộc sống, có những điều không thể lý giải bằng lý trí. Tình yêu, sự say mê, những rung động chân thật trước cái đẹp – tất cả đều là những cảm xúc tự nhiên mà con người không thể kháng cự.
Nhan sắc có thể là nhất thời, nhưng sự quyến rũ mà nó mang lại – khi kết hợp với sự tinh tế, dịu dàng và duyên dáng – sẽ là thứ sức mạnh khiến lòng người mãi mãi say mê.
*
Bàng Bá Lân – Nhà thơ của hồn quê Việt
Bàng Bá Lân (1912–1988) là một nhà thơ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại, nổi bật với những vần thơ mộc mạc, giản dị nhưng thấm đẫm tình quê hương và nhân sinh. Ông là một trong những gương mặt chủ chốt của phong trào Thơ Mới, với phong cách trữ tình, nhẹ nhàng và giàu hình ảnh.
Thơ Bàng Bá Lân phản ánh vẻ đẹp của làng quê Việt Nam, từ những buổi trưa hè, xóm chợ chiều đông đến hình ảnh mái trường làng, vườn dừa xanh mướt. Bên cạnh đó, ông còn có những vần thơ sâu sắc về tình yêu, hoài niệm và triết lý nhân sinh. Các tác phẩm tiêu biểu của ông gồm Trưa hè, Xóm chợ chiều đông, Vườn dừa, Giai nhân…
Không chỉ là nhà thơ, Bàng Bá Lân còn là nhà giáo và nhiếp ảnh gia, để lại dấu ấn sâu đậm trong văn hóa Việt Nam. Thơ ông như một bức tranh làng quê yên bình, là tiếng lòng của những tâm hồn yêu thương vẻ đẹp dung dị mà vĩnh hằng của đất nước.
Viên Ngọc Quý.