Anh đã khóc
Em biết anh bờ-lu chưa cài kịp cúc
Cấp cứu từng trái tim đau.
Từ năm tang Bác đưa vào.
Anh chưa được khóc.
Đêm nay vào viếng sắc
Được khóc hết phần mình.
Nhưng em biết rằng không khóc được thay anh.
Vì nỗi đau lớn quá.
Suốt đêm nay anh phải nghe từng nhịp thở.
Từng giọt thuốc truyền vào cho mạch máu hồi sinh
Từng nhịp đập mơ hồ trên ngực bệnh nhân.
Nghe cả một nỗi đau da diết.
Đang thắt trái tim anh nghĩ về quê hương tha thiết.
Bác mất rồi!
Miền Nam ơi!
Em biết anh muốn khóc
Cho mẹ già bạc tóc
Vẫn xông lên gạt súng quân thù.
Cho chị anh chung thuỷ đợi chờ.
Mười mấy năm nuôi con đánh giặc.
Cho cháu anh (lũ cháu yêu của Bác).
Đặt bẫy, gài mìn diệt Mỹ, ác ôn.
Cho bạn bè, đồng chí thân thương.
Chiến đấu gian lao mong ngày đón Bác.
Ôi: em biết anh muốn khóc
Cho quê hương, tất cả Miền Nam!
Nhưng anh chưa được khóc.
Như người lính cùng đồng đội xông vào cản giặc
Nỗi đau anh phải biến thành sức mạnh, phải dồn cả tâm tư
Giành lấy nhịp tim hơi thở từng giờ.
Khi liều thuốc hồi sinh.
Với sự thương yêu săn sóc tận tình
Khiến những bệnh nhân tỉnh cơn đau ngất.
Quên nỗi buồn thương của riêng mình.
Anh đã khóc!…
Bệnh viện Việt-Xô
Ngày 4,5,6-9-1969
*
Giọt Nước Mắt Của Người Lính Áo Trắng
Trong dòng chảy của lịch sử, có những khoảnh khắc đau thương khắc sâu vào trái tim cả dân tộc. Sự ra đi của Chủ tịch Hồ Chí Minh vào ngày 2/9/1969 là một mất mát không gì bù đắp được. Bài thơ Anh đã khóc của Anh Thơ là tiếng lòng đầy xúc động trước nỗi đau ấy, khi hình ảnh người bác sĩ trong bệnh viện vừa phải dồn hết tâm huyết cứu chữa bệnh nhân, vừa kìm nén giọt nước mắt tiễn biệt Người.
Sự Kìm Nén Trong Nỗi Đau Của Một Người Lính Áo Trắng
“Em biết anh bờ-lu chưa cài kịp cúc
Cấp cứu từng trái tim đau.
Từ năm tang Bác đưa vào.
Anh chưa được khóc.”
Bốn câu thơ ngắn nhưng chất chứa biết bao nỗi niềm. “Bờ-lu chưa cài kịp cúc” – hình ảnh giản dị nhưng lột tả trọn vẹn sự tất bật, gấp gáp của người bác sĩ. Trước nỗi đau mất mát quá lớn của dân tộc, anh không có thời gian để buông mình theo cảm xúc. Giữa thời điểm tang thương, anh vẫn phải đứng nơi tuyến đầu, cứu lấy những trái tim đang thoi thóp, tiếp thêm sức sống cho những mạch máu yếu ớt.
Muốn Khóc Nhưng Chưa Thể Khóc
“Suốt đêm nay anh phải nghe từng nhịp thở.
Từng giọt thuốc truyền vào cho mạch máu hồi sinh
Từng nhịp đập mơ hồ trên ngực bệnh nhân.”
Nỗi đau mất Bác như một cơn bão lòng cuộn trào, nhưng người bác sĩ ấy vẫn chưa cho phép mình khóc. Đôi tai anh vẫn phải lắng nghe từng hơi thở yếu ớt, từng giọt thuốc truyền vào cơ thể bệnh nhân, từng nhịp đập mơ hồ trên lồng ngực của những con người đang mong manh giữa sự sống và cái chết.
Đó không chỉ là trách nhiệm của một bác sĩ mà còn là sứ mệnh của một người lính áo trắng – phải biến đau thương thành sức mạnh, phải giữ vững đôi tay để giành giật sự sống cho đồng bào mình.
Nước Mắt Của Một Tấm Lòng Với Miền Nam
“Bác mất rồi!
Miền Nam ơi!
Em biết anh muốn khóc
Cho mẹ già bạc tóc
Vẫn xông lên gạt súng quân thù.
Cho chị anh chung thuỷ đợi chờ.”
Nỗi đau của anh không chỉ là nỗi đau cá nhân, mà là nỗi đau của cả một miền Nam đang oằn mình trong khói lửa chiến tranh. Anh muốn khóc cho những người mẹ vẫn ngày đêm bám đất giữ làng, cho những người vợ mỏi mòn chờ chồng, cho những đứa trẻ sinh ra đã biết đặt bẫy, gài mìn, cầm vũ khí chiến đấu.
Từng câu thơ như những nhát dao cứa vào lòng người đọc, gợi lên hình ảnh một miền Nam quật cường, đau thương nhưng không khuất phục.
Khoảnh Khắc Vỡ Oà – Khi Anh Được Khóc
“Nhưng anh chưa được khóc.
Như người lính cùng đồng đội xông vào cản giặc
Nỗi đau anh phải biến thành sức mạnh, phải dồn cả tâm tư
Giành lấy nhịp tim hơi thở từng giờ.”
Chưa thể khóc – bởi vì còn trách nhiệm, còn bệnh nhân, còn những sinh mạng đang mong chờ sự hồi sinh. Anh giống như một người lính giữa trận tiền, không thể gục ngã, không thể chùn bước trước kẻ thù. Nhưng khi những bệnh nhân dần tỉnh lại, khi hơi thở đã ổn định, khi cơn đau ngất đã lùi xa, anh đã khóc.
“Anh đã khóc!…”
Chỉ ba từ thôi, nhưng là cả một sự vỡ òa, một sự giải tỏa cho những giọt nước mắt bị kìm nén suốt bao ngày. Đó là giọt nước mắt của người đã hy sinh thầm lặng, của một trái tim tràn đầy tình yêu thương, của một con người đã nén đau thương để làm tròn bổn phận, để cứu người trước khi nghĩ đến nỗi đau của chính mình.
Thông Điệp Của Bài Thơ – Sức Mạnh Của Trái Tim Người Việt
Bài thơ Anh đã khóc không chỉ là lời tiễn biệt Bác Hồ, mà còn là bài ca về lòng yêu nước, về tinh thần trách nhiệm và sự hy sinh thầm lặng của những con người trong thời khắc đau thương của đất nước.
Người bác sĩ trong bài thơ không chỉ đơn thuần là một người chữa bệnh, mà anh chính là biểu tượng cho ý chí kiên cường, cho tinh thần thép của những con người đã đặt Tổ quốc và đồng bào lên trên nỗi đau cá nhân.
Nước mắt của anh không phải là sự yếu đuối, mà là giọt nước mắt của tình yêu nước, của lòng trắc ẩn, của sự cống hiến quên mình. Đó chính là thông điệp sâu sắc nhất mà Anh Thơ gửi gắm qua bài thơ này: Dù đau thương đến đâu, người Việt vẫn mạnh mẽ đứng lên, biến nước mắt thành hành động, biến đau thương thành động lực để tiếp tục chiến đấu và cống hiến cho đất nước.
*
Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ
Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.
Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.
Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.
Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:
“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(Chiều xuân)
Viên Ngọc Quý.