Cảm nhận bài thơ: Chợ ngày xuân – Anh Thơ

Chợ ngày xuân

 

Mưa vừa tạnh, nắng bừng trên quán mới,
Trên cây đa lấp loáng gió lao xao
Trên những giải lưng điều bay phấp phới,
Các cô nàng lơ lẳng nón quai thao.

Chợ đông quá! Chỗ này vài chiếu bạc,
Những chàng trai ô mới mở dương vây;
Cười nói, nói luôn mồm và chỗ khác
Mấy cụ ngồi nhắm rượu gật gù say.

Nhưng đông nhất quán hàng người đoán thẻ
– Một lão già kính trắng, bịt khăn đen –
Các cô gái chen nhau vào, vui vẻ
Nghe Thánh truyền sắp đắt mối lương duyên.

*

Chợ Ngày Xuân – Nơi Hồn Quê Tỏa Sáng

Chợ ngày xuân – nơi nhịp sống làng quê rộn ràng hơn bao giờ hết, nơi người ta không chỉ trao đổi hàng hóa mà còn trao nhau niềm vui, hy vọng và những ước mơ giản dị. Với bài thơ Chợ ngày xuân, nhà thơ Anh Thơ đã vẽ nên một bức tranh sinh động về phiên chợ quê những ngày đầu năm, nơi sắc xuân ngập tràn trong từng ánh mắt, nụ cười.

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, không gian rộn ràng của chợ hiện lên tươi tắn và đầy sức sống:

“Mưa vừa tạnh, nắng bừng trên quán mới,
Trên cây đa lấp loáng gió lao xao
Trên những giải lưng điều bay phấp phới,
Các cô nàng lơ lẳng nón quai thao.”

Cơn mưa xuân nhẹ nhàng vừa dứt, trả lại bầu trời trong trẻo, ánh nắng rực rỡ soi chiếu những gian hàng mới dựng, làm lấp lánh từng tán đa xanh. Những tà áo lụa đỏ rực rỡ, những chiếc nón quai thao nghiêng nghiêng trên mái tóc của những cô gái làng – tất cả tạo nên một khung cảnh thơ mộng mà vẫn đầy sức sống.

Nhưng chợ không chỉ có sắc, mà còn có cả âm thanh náo nhiệt, tiếng người mua kẻ bán, tiếng cười nói xôn xao:

“Chợ đông quá! Chỗ này vài chiếu bạc,
Những chàng trai ô mới mở dương vây;
Cười nói, nói luôn mồm và chỗ khác
Mấy cụ ngồi nhắm rượu gật gù say.”

Chợ xuân là nơi hội tụ của mọi tầng lớp trong làng. Các chàng trai tụm lại quanh chiếu bạc, vừa chơi vừa cười đùa rôm rả. Còn ở góc chợ khác, những cụ già thong thả nhấp chén rượu nồng, gật gù thưởng thức hương vị ngày xuân. Ở đây, mọi người không chỉ đến để mua bán mà còn để gặp gỡ, hàn huyên, tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ đầu năm.

Và đặc biệt nhất, chợ xuân còn là nơi gửi gắm những ước mơ, hy vọng cho một năm mới thuận lợi, cho những duyên tình sắp thành:

“Nhưng đông nhất quán hàng người đoán thẻ

– Một lão già kính trắng, bịt khăn đen –
Các cô gái chen nhau vào, vui vẻ
Nghe Thánh truyền sắp đắt mối lương duyên.”

Một góc chợ đông nghịt người, nơi lão thầy bói già với cặp kính trắng, khăn đen đang chăm chú gieo quẻ, đọc những lời tiên tri về tình duyên, vận mệnh. Những cô gái trẻ, đôi mắt lấp lánh niềm hy vọng, chen nhau vào nghe Thánh truyền về mối lương duyên sắp đến. Hình ảnh ấy gợi lên một nét văn hóa dân gian quen thuộc của chợ quê ngày Tết – nơi con người không chỉ tìm kiếm vật chất mà còn gửi gắm niềm tin vào những điều tốt đẹp trong năm mới.

Chợ Xuân – Nơi Lưu Giữ Hồn Quê

Bằng những vần thơ giàu hình ảnh, Anh Thơ đã tái hiện một cách chân thực, sinh động không khí của chợ quê trong ngày đầu xuân. Chợ không chỉ là nơi trao đổi hàng hóa mà còn là điểm hẹn của những niềm vui, những ước vọng, nơi mọi người gặp gỡ, sẻ chia, và tận hưởng không khí đoàn viên ấm áp.

Cảnh sắc thiên nhiên, con người và phong tục cổ truyền đã hòa quyện trong từng câu thơ, làm sống dậy một bức tranh chợ quê đầy màu sắc, âm thanh và cả những xúc cảm tinh tế. Giữa những bộn bề của cuộc sống hiện đại, đọc lại Chợ ngày xuân, ta như được trở về với một miền ký ức êm đềm, nơi có tiếng cười rộn rã, có ánh nắng vàng trên mái chợ, có những tà áo thướt tha, và có cả những hy vọng tươi đẹp về một năm mới an lành.

*

Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ

Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.

Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.

Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.

Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:

“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(
Chiều xuân)

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *