Cảm nhận bài thơ: Cô gái Hải Châu – Anh Thơ

Cô gái Hải Châu

 

Biển tràn bãi cát giữa cơn trào
Sông Yên quanh làng xanh phi lao
Cô gái Hải Châu hay cánh gió
Tìm cô, ai hay tìm phương nao.

Phải đây ô nề đang đọng muối?
Hay dọc lòng mương tràn thúc lợi?
Giữa đồng lúa chín gió Lào khô?
Trên đỉnh Bộc Sơn vừa hái củi?

Con thuyền ai tải đạn qua sông?
Ghếch mũi nằm trong sú, nước dòng.
Nhớ buổi bập bênh tránh từng cột nước
Lửa lòe trước mặt, bom sau lưng.

Anh thương binh nào, máu ra đã ngất?
Trên vai trốn cô cũng nhanh chân
Anh có hay giọt nước mắt thương thầm?
Khi cô nghiêng mình che cho anh đạn giặc…

Ụ Pháo còn đây sạm đen bờ đất
Câu chuyện đang vui giữa đạn nổ giòn:
“Anh hẹn em về sau ngày thống nhất!”
Bỗng tiếng bom thù cắt dứt tiếng yêu thương.

Và khi máy bay Mỹ rơi trắng những cánh dù
Máng nổi mương chìm trắng thêm ruộng muối
Khoai tiếp lúa mùa, kê vàng gió ruổi
Cô thay người đi tiếp chiến trường xa.

Cô gái Hải Châu ơi, tôi biết
Ngày mai, ngày kia…. chuyện cô chưa hết
Khi nên dù còn lớn ánh sao hôm
Khi sông Yên còn cuộn sóng căm hờn.


Hải Châu, 1965

*

Cô Gái Hải Châu – Biểu Tượng Của Lòng Dũng Cảm

Giữa những năm tháng chiến tranh đầy khốc liệt, nơi đất mẹ vẫn rền vang tiếng bom, hình ảnh người con gái đất Hải Châu hiện lên như một ngọn gió kiên cường, như con sóng vỗ mãnh liệt vào bờ cát, thấm đượm tinh thần bất khuất của dân tộc Việt Nam. Bài thơ Cô gái Hải Châu của nhà thơ Anh Thơ không chỉ là một khúc ca về lòng dũng cảm mà còn là sự khắc họa chân thực vẻ đẹp của những người phụ nữ Việt Nam trong chiến tranh – kiên trung, gan dạ nhưng cũng đầy lòng yêu thương.

Cô Ở Đâu Giữa Biển Trời Lửa Đạn?

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, nhà thơ đã mở ra một không gian rộng lớn, nơi biển cả, bãi cát, đồng lúa, núi rừng hòa quyện vào nhau, nơi mà cô gái Hải Châu có thể xuất hiện bất cứ đâu:

“Biển tràn bãi cát giữa cơn trào
Sông Yên quanh làng xanh phi lao
Cô gái Hải Châu hay cánh gió
Tìm cô, ai hay tìm phương nao.”

Cô không chỉ là một con người cụ thể, mà còn là biểu tượng của những người con gái trong chiến tranh – luôn có mặt ở mọi nơi, làm đủ mọi việc, từ hậu phương đến tiền tuyến. Cô có thể là một công nhân làm muối, một cô gái hái củi trên núi Bộc Sơn, hay là người lái thuyền tải đạn qua sông.

Người Con Gái Dũng Cảm Giữa Lửa Đạn

Hình ảnh cô gái Hải Châu trở nên kiêu hùng khi xuất hiện giữa những trận mưa bom bão đạn:

“Con thuyền ai tải đạn qua sông?
Ghếch mũi nằm trong sú, nước dòng.
Nhớ buổi bập bênh tránh từng cột nước
Lửa lòe trước mặt, bom sau lưng.”

Giữa bom đạn tàn khốc, cô vẫn dũng cảm, vẫn xông pha không chút chần chừ. Ngay cả khi đối diện với hiểm nguy, cô vẫn giữ trong mình sự điềm tĩnh và tinh thần kiên cường, bởi với cô, bảo vệ quê hương là sứ mệnh thiêng liêng.

Không chỉ can trường trong chiến trận, cô gái Hải Châu còn có một trái tim tràn đầy tình yêu thương. Hình ảnh cô che chắn cho một người thương binh đang bị thương, bất chấp nguy hiểm tính mạng, là biểu tượng đẹp đẽ của lòng nhân hậu và tình người trong chiến tranh:

“Anh thương binh nào, máu ra đã ngất?
Trên vai trốn cô cũng nhanh chân
Anh có hay giọt nước mắt thương thầm?
Khi cô nghiêng mình che cho anh đạn giặc…”

Trong lòng cô có thể chất chứa những rung động, những tình cảm thầm lặng, nhưng trên hết vẫn là sự hy sinh và lòng yêu nước sâu sắc.

Lời Hứa Dang Dở Và Cuộc Chiến Chưa Kết Thúc

Tình yêu giữa cô và người lính cũng là một nỗi đau giữa thời chiến. Khi chiến tranh còn đó, những lời hẹn ước, những ước mơ về một ngày thống nhất đành phải tạm gác lại:

“Anh hẹn em về sau ngày thống nhất!”
Bỗng tiếng bom thù cắt dứt tiếng yêu thương.”

Tiếng bom không chỉ cắt ngang cuộc trò chuyện mà còn chia lìa những trái tim, những giấc mơ. Nhưng chính trong những mất mát ấy, cô gái Hải Châu vẫn tiếp tục đứng lên, tiếp tục cống hiến cho cuộc chiến, bởi đất nước vẫn cần cô, dân tộc vẫn cần những người phụ nữ như cô.

Hải Châu – Bản Hùng Ca Không Bao Giờ Kết Thúc

Bài thơ khép lại với một hình ảnh mạnh mẽ, khẳng định rằng câu chuyện về cô gái Hải Châu chưa bao giờ có hồi kết:

“Cô gái Hải Châu ơi, tôi biết
Ngày mai, ngày kia… chuyện cô chưa hết
Khi nên dù còn lớn ánh sao hôm
Khi sông Yên còn cuộn sóng căm hờn.”

Dù chiến tranh qua đi, dù thời gian có phủ bụi lên những ký ức, nhưng tinh thần của cô gái Hải Châu vẫn còn đó, như con sông Yên mãi cuộn sóng, như ánh sao hôm vẫn lặng lẽ soi sáng bầu trời.

Lời Kết

Bài thơ Cô gái Hải Châu không chỉ ca ngợi một cá nhân cụ thể mà còn tạc nên hình tượng người phụ nữ Việt Nam trong chiến tranh – mạnh mẽ, kiên trung, giàu lòng yêu thương và sẵn sàng hy sinh vì đất nước. Qua những vần thơ đầy cảm xúc của Anh Thơ, ta không chỉ thấy hình bóng của một cô gái cụ thể mà còn là cả một thế hệ phụ nữ anh hùng, những người đã góp phần làm nên chiến thắng vĩ đại của dân tộc.

Cô gái Hải Châu – dù là ai, dù có tên hay vô danh – mãi mãi là biểu tượng của lòng dũng cảm và tình yêu nước, là khúc ca bất diệt trong bản hùng ca dân tộc Việt Nam.

*

Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ

Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.

Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.

Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.

Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:

“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(Chiều xuân)

Viên Ngọc Quý.

Bạn có thể chia sẻ bài viết qua:

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *