Cảm nhận bài thơ: Cơn giông – Anh Thơ

Cơn giông

 

Trời đang nắng, bỗng mây xầm đất tối!
Cây giật mình lá đổ gió xôn xao.
Chim vút về, lúa đồng tung sóng nổi!
Bỗng chớp lòe rồi sấm động, nao nao…

Trong làng xóm nóc nhà bay tốc mái
Gió xoáy vòng đẩy rạt lũy tre xanh.
Những đàn bà chạy mưa về hớt hải
Váy phập phồng theo nhịp bước chân nhanh.

Ngoài bến nước sông xuôi ồ ạt gió,
Mưa lao mình qua những cánh buồm căng.
Các bô lão bơ phờ nghiêng búi tó
Cố ghìm thuyền trong sức chạy đương hăng.

*

Cơn Giông – Cơn Thịnh Nộ Của Đất Trời

Thiên nhiên vốn hiền hòa, nhưng đôi khi cũng trở nên dữ dội và bất ngờ như một cơn giông ập đến. Trong bài thơ Cơn giông, nhà thơ Anh Thơ đã khắc họa sinh động cảnh tượng trời đất biến chuyển từ một buổi nắng bình yên sang giông bão cuồng nộ. Không chỉ đơn thuần là một bức tranh thiên nhiên, bài thơ còn mang đến những suy ngẫm sâu xa về sự bất trắc trong cuộc sống và sức mạnh kiên cường của con người trước những thử thách bất ngờ.

Sự Chuyển Mình Đột Ngột Của Thiên Nhiên

Mở đầu bài thơ, cảnh vật đang yên bình bỗng chốc trở nên dữ dội:

“Trời đang nắng, bỗng mây xầm đất tối!
Cây giật mình lá đổ gió xôn xao.
Chim vút về, lúa đồng tung sóng nổi!
Bỗng chớp lòe rồi sấm động, nao nao…”

Chỉ trong vài dòng thơ, Anh Thơ đã tái hiện trọn vẹn sự biến đổi đầy kịch tính của trời đất. Ánh nắng rực rỡ bỗng bị che phủ bởi mây đen, kéo theo bóng tối trùm xuống mặt đất. Từ “giật mình”, “vút về” đến “tung sóng nổi”, từng hình ảnh đều như những nhịp trống dồn dập báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy ra. Gió nổi lên, cây cối lao xao, chim chóc hốt hoảng bay về tổ. Và rồi, bầu trời rạch ngang một tia chớp chói lòa, tiếng sấm ầm vang như báo hiệu cơn cuồng phong sắp đến.

Qua cách miêu tả của Anh Thơ, cơn giông không đơn thuần là hiện tượng thời tiết, mà như một thế lực vô hình đang trỗi dậy, đầy uy quyền và dữ dội.

Những Con Người Trong Cơn Giông

Cơn giông không chỉ khuấy đảo thiên nhiên mà còn tác động mạnh mẽ đến đời sống con người. Hình ảnh những mái nhà bị tốc, những lũy tre bị quật ngã gợi lên một sự tàn phá mạnh mẽ:

“Trong làng xóm nóc nhà bay tốc mái
Gió xoáy vòng đẩy rạt lũy tre xanh.
Những đàn bà chạy mưa về hớt hải
Váy phập phồng theo nhịp bước chân nhanh.”

Người dân làng không kịp trở tay, những người phụ nữ hớt hải chạy về nhà tránh mưa, váy áo bay phập phồng theo từng bước chân vội vã. Họ không chỉ chạy để tránh ướt mà còn chạy trước nỗi lo âu về những gì cơn giông sẽ mang đến mái nhà bị tốc, mùa màng bị cuốn đi, cuộc sống chao đảo trong khoảnh khắc.

Ở đây, ta không chỉ thấy sự nhỏ bé của con người trước thiên nhiên, mà còn cảm nhận được nhịp sống tất bật của làng quê trong giông bão.

Cuộc Vật Lộn Với Thiên Nhiên

Hình ảnh những cụ già ghìm chặt con thuyền trong cơn giông là một điểm nhấn đầy ấn tượng:

“Ngoài bến nước sông xuôi ồ ạt gió,
Mưa lao mình qua những cánh buồm căng.
Các bô lão bơ phờ nghiêng búi tó
Cố ghìm thuyền trong sức chạy đương hăng.”

Ở bến sông, những cánh buồm căng gió, mưa quất xuống mặt nước cuộn trào. Các cụ già, những người cả đời gắn bó với con thuyền, vẫn gắng sức níu giữ con thuyền trước sức mạnh của giông gió. Dù đã bơ phờ, búi tóc nghiêng đi trong cơn gió mạnh, họ vẫn kiên cường chống chọi. Đây không chỉ là hình ảnh những người nông dân, ngư dân đang vật lộn với cơn giông, mà còn là biểu tượng cho sự kiên trì, bền bỉ của con người trước những thử thách của cuộc đời.

Thông Điệp Của Bài Thơ

Bài thơ Cơn giông không chỉ tái hiện một trận cuồng phong nơi thôn quê mà còn ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc. Thiên nhiên luôn biến đổi, cuộc sống cũng vậy sẽ có những lúc yên bình nhưng cũng sẽ có những lúc bất ngờ giông tố ập đến. Sự chênh vênh ấy khiến con người trở nên nhỏ bé, nhưng không vì thế mà họ gục ngã.

Qua hình ảnh những người phụ nữ vội vã chạy về nhà, những ông lão căng mình giữ thuyền, bài thơ gợi lên tinh thần kiên cường của con người khi đối mặt với những biến động bất ngờ. Dù là thiên nhiên hay cuộc đời, những cơn giông rồi cũng sẽ qua đi, nhưng điều quan trọng là con người vẫn luôn đứng vững, luôn cố gắng chống chọi để bảo vệ những gì thuộc về mình.

Lời Kết

Cơn giông của Anh Thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên sống động mà còn là một ẩn dụ sâu sắc về cuộc đời. Những cơn bão bất ngờ có thể quật ngã tất cả, nhưng con người vẫn không ngừng vươn lên, kiên trì giữ lấy những gì mình yêu quý. Cơn giông có thể dữ dội, nhưng sau cơn giông, bầu trời sẽ lại trong xanh. Và quan trọng nhất, con người sẽ luôn tìm ra cách để đứng vững trước mọi giông tố cuộc đời.

*

Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ

Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.

Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.

Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.

Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:

“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(
Chiều xuân)

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *