Đám cưới
Tiếng pháo nổ – nổ qua vài tiếng pháo –
Một ông già trịnh trọng rước hương đi.
Cười theo bước, vài chàng trai trâng tráo
Mấy cô nàng bỏm bẻm nhai trầu thi.
Chú rể thẹn, ngập ngừng đưa bước chậm
Quần chúc bâu sột soạt chưa phai hồ.
áo nâu thắm cô dâu nghiêng nón thấm
Đôi má đào trào lệ nhớ nhà cô.
Rồi thì đến một, hai bà lão.
Người vải điều, người cầm chuỗi chinh xu
Hai bên đường lũ trẻ con thao láo
Giương mắt nhìn quên vạch yếm vòi bu.
*
Đám Cưới – Niềm Vui Và Nỗi Bâng Khuâng Trong Lễ Vu Quy
Lễ cưới ở làng quê luôn là một sự kiện trọng đại, không chỉ đối với cô dâu, chú rể mà còn với cả một vùng quê nhỏ. Trong bài thơ Đám cưới, Anh Thơ đã khắc họa một bức tranh sống động, vừa rộn ràng tiếng cười, vừa phảng phất những cảm xúc bồi hồi của một cô dâu xa nhà.
Niềm Hân Hoan Của Ngày Vui
“Tiếng pháo nổ – nổ qua vài tiếng pháo –
Một ông già trịnh trọng rước hương đi.
Cười theo bước, vài chàng trai trâng tráo
Mấy cô nàng bỏm bẻm nhai trầu thi.”
Mở đầu bài thơ là âm thanh rộn ràng của những tràng pháo, báo hiệu một đám cưới đang diễn ra. Không gian tưng bừng, náo nhiệt hiện lên qua từng câu chữ. Một ông cụ, có lẽ là bậc trưởng thượng, nghiêm cẩn dẫn đầu đoàn rước, mang theo hương đèn – một hình ảnh quen thuộc trong các đám cưới truyền thống.
Sau lưng ông là những chàng trai háo hức, vui đùa có phần trêu chọc, và những cô gái trẻ nhai trầu bỏm bẻm, vừa theo dõi, vừa bàn tán, cười nói. Khung cảnh ấy gợi lên một không khí đám cưới đúng chất thôn quê – đơn giản nhưng đầy niềm vui.
Nỗi Ngại Ngùng Và Bâng Khuâng Của Cô Dâu, Chú Rể
“Chú rể thẹn, ngập ngừng đưa bước chậm
Quần chúc bâu sột soạt chưa phai hồ.
Áo nâu thắm cô dâu nghiêng nón thấm
Đôi má đào trào lệ nhớ nhà cô.”
Giữa không khí rộn ràng ấy, hình ảnh chú rể lại mang một nét bẽn lẽn, e dè. Chàng trai trong bộ quần áo mới, có lẽ còn vương mùi thuốc nhuộm, bước đi ngập ngừng, chưa quen với sự chú ý của mọi người.
Nhưng xúc động nhất chính là hình ảnh cô dâu. Trong chiếc áo nâu giản dị, cô khẽ nghiêng chiếc nón, như để che đi giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Đây chính là khoảnh khắc thiêng liêng nhất của người con gái trong ngày vu quy – niềm vui xen lẫn nỗi buồn xa nhà.
Câu thơ “Đôi má đào trào lệ nhớ nhà cô” vừa đẹp, vừa gợi lên sự xúc động sâu sắc. Cô dâu không chỉ là nhân vật chính của đám cưới, mà còn là người phải rời xa gia đình, từ bỏ tuổi thơ, bước sang một cuộc đời mới. Lệ trào trên má không chỉ là giọt nước mắt chia xa, mà còn là sự bồi hồi, hoài niệm về mái ấm cũ.
Những Gương Mặt Chứng Kiến Hạnh Phúc
“Rồi thì đến một, hai bà lão.
Người vải điều, người cầm chuỗi chinh xu
Hai bên đường lũ trẻ con thao láo
Giương mắt nhìn quên vạch yếm vòi bu.”
Sau cô dâu, chú rể là những bà lão trong làng – người thì mặc áo vải điều trang trọng, người thì cầm chuỗi hạt, có lẽ là đang khấn vái mong điều lành cho đôi trẻ. Đây là một nét văn hóa quen thuộc trong những đám cưới ngày xưa, khi những người lớn tuổi luôn là chứng nhân cho sự gắn kết đôi lứa.
Và cuối cùng, không thể thiếu lũ trẻ con – những kẻ hiếu kỳ nhất trong mọi sự kiện. Chúng đứng hai bên đường, mắt mở to dõi theo đám cưới, đến mức quên cả việc kéo lại yếm áo của mình. Hình ảnh ấy làm đám cưới trở nên sinh động, chân thực hơn bao giờ hết.
Thông Điệp Của Bài Thơ – Đám Cưới Là Sự Giao Thoa Giữa Hạnh Phúc Và Chia Xa
Dưới ngòi bút tinh tế của Anh Thơ, Đám cưới không chỉ là một khung cảnh rộn ràng, mà còn chất chứa nhiều cảm xúc. Đó là niềm vui của đôi trẻ, của gia đình, của cả làng quê. Nhưng đằng sau nụ cười là những giọt nước mắt, những bâng khuâng của người con gái khi bước qua cánh cửa cuộc đời mới.
Bài thơ không hề dài, nhưng từng câu chữ đều mang đến một cảm giác chân thực về đám cưới thôn quê Việt Nam xưa. Ở đó, niềm vui và nỗi buồn hòa quyện, để rồi tất cả cùng lắng lại trong một khoảnh khắc thiêng liêng: cô dâu chính thức bước sang một hành trình mới, mang theo cả những nhớ thương từ mái nhà thân yêu.
*
Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ
Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.
Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.
Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.
Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:
“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(Chiều xuân)
Viên Ngọc Quý.