365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 21 tháng 9: Cảm ơn đất trời – Trần Chi Phan

Mấy năm nay, tôi thật sự đã có được sự lĩnh ngộ mới. Bất kể là chuyện gì đi nữa thì điều chúng ta nhận được từ người khác là quá nhiều, còn bản thân chúng ta đóng góp lại rất ít. Bởi vì, người cần cảm ơn quá nhiều cho nên thôi thì cảm ơn nhân duyên. Cho dù là chuyện gì, điều chúng ta cần không phải là di sản hay sự đóng góp của tiền nhân, mà là cần sự ủng hộ và hợp tác của mọi người, bên cạnh đó còn phải chờ đợi thời cơ nhân duyên đầy đủ. Khi đã thật sự làm được một số việc thì tôi lại càng cảm thấy rằng cống hiến của chúng ta là quá bé nhỏ rồi.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 20 tháng 9: Lịch sử Hán Cao Tổ

Cao Tổ nói: “Khanh chỉ biết một mà chưa biết hai. Phàm việc tính toán trong doanh trướng mà quyết định được sự thắng lợi ở ngoài ngàn dặm thì ta không bằng Tử Phòng. Quản lý đất nước, giữ yên trăm họ, vận tải lương thực không bao giờ gián đoạn thì ta không bằng Tiêu Hà. Nắm trong tay trăm vạn quân, bách chiến bách thắng, tiến công là nhất định lấy được vinh quang thì ta đâu sánh bằng Hàn Tín. Ba người này đều là những bậc anh hùng hào kiệt, ta biết kết hợp cùng với họ cho nên có được thiên hạ. Còn Hạng Vũ có một quân sư Phạm Tăng mà không biết dùng cho nên bại trận dưới tay ta.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 16 tháng 9: Châm ngôn về sáu việc – Diệp Ngọc Bình

Đạo lý của trời đất vạn vật đều từ điềm tĩnh chứ không vội vàng; Kẻ vội vàng hao tổn sức lực; người điềm tĩnh giữ được khí hòa;
Việc điềm tĩnh mang nhiều lợi ích, người điềm tĩnh tuổi thọ thêm cao. Đất đai mỏng tất dễ sụp, đồ dùng mỏng tất dễ hỏng; Rượu nồng có thể giữ lâu dài, vải bố dày mặc được bền chắc.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 14 tháng 9: Đào Am mộng ức – Trương Đại

Nghĩ lại cuộc đời ta, phồn hoa mỹ lệ như mây khói thoảng qua. Năm mươi năm trôi qua như một giấc mộng. Nay bừng tỉnh giấc mộng thấy mình tay không, biết cam chịu làm sao?
Nhớ chuyện xưa mà ghi chép lại thành lịch sử, dâng lên trước Phật một lòng sám hối… “Liệu có phải là mộng ảo?” E rằng mộng, sợ không phải là mộng, lại sợ đó là mộng, thật khiến người ta si dại! Nay ta đại mộng sắp tỉnh, tuy chỉ là tài mọn nhưng đó lại là một giấc mộng.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 13 tháng 9: Lý Hậu Chủ từ tuyển

Nam Đường Hậu Chủ (南唐後主; 937 – 978), tên thật là Lý Dục (李煜), thông gọi Lý Hậu Chủ (李後主), là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Dù là một vị vua được cho là thiếu bản lĩnh và kém cỏi, nhưng ông được biết đến rộng rãi là một nhà thơ, từ, họa sĩ và nhà thư pháp lỗi lạc nổi tiếng của Trung Quốc trong thế kỷ 10. Ông được xem là một người uyên thâm thể loại từ vào hàng bậc nhất, do đó được xưng tụng là Thiên cổ từ đế (千古词帝)

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 12 tháng 9: Ý nghĩa của thụ giới; Nắm bắt thời cơ

Việc gì mà đem lại lợi ích cho mọi người, có cống hiến cho xã hội thì chúng ta nên nắm bắt thời cơ, nỗ lực sáng tạo, cống hiến phụng sự, chớ để nhân duyên mất đi thì sẽ nuối tiếc cả đời. Đặc biệt là tầng lớp thanh niên, nhân lúc chúng ta đang có sức khỏe trí tuệ ở đỉnh cao nhất mà lập chí cao thượng, phát huy năng lực, đừng để về già rồi “hận thời trai trẻ, ngồi khóc bi ai”.

Mẹ Âu Dương Tu: Bậc hiền mẫu sẽ giáo dục nên hiền tài

Âu Dương Tu là nhà sử học, nhà văn nổi danh thời Bắc Tống. Khi ông lên bốn tuổi thì cha qua đời. Mẹ ông là Trịnh Thị ở vậy thủ tiết nuôi con ăn học. Mặc dù chỉ đọc qua mấy cuốn sách cổ nhưng nhờ có ý chí nghị lực phi thường, bà đã giáo dục được một người con tài đức, một mẫu mực của người quân tử thời xưa.

Âu Dương Tu: Thành tài trong một đêm nhờ khiêm tốn và nỗ lực

Trong học tập cũng như trong hành trình cuộc đời nếu như đã lựa chọn mục tiêu của mình rồi, thì cho dù chỉ là một con ngựa bình thường đi nữa, chỉ cần cố gắng  tích lũy công sức kéo xe trong mười ngày, trăm ngày, trăm ngàn ngày… thì vẫn có cơ hội đạt được mục tiêu.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 9 tháng 9: Đại học

Từ bậc Thiên tử cho đến thứ dân đều phải lấy việc rèn luyện tu dưỡng đạo đức bản thân (tu thân) làm gốc. Cái gốc của nó lộn xộn, rối ren (loạn) thì không thể nào lo liệu, sắp xếp (trị) được cái ngọn vậy. Điều quan trọng như tu thân thì coi nhẹ mà chỗ không quan trọng lại xem trọng thì chưa từng có vậy. Thế mới gọi là biết cái gốc, là đạt đến sự hiểu biết vậy.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 5 tháng 9: Mười châm ngôn sống tốt – Giang Kháng Hổ

Kiệm lời: Không gõ chẳng kêu, quân tử như chuông. Trời đâu nói gì? Cảm nhận thông hiểu. Lao động: Tận tâm tận lực, là Thánh là Thần. Biết nhiều kỹ năng, rèn luyện bản thân.
Tĩnh dưỡng: Tâm trạng tinh thần chẳng hề lay động. Trong như nước lặng, vững như trường thành. Mặc tưởng: Tự xét lấy mình, kiểm thảo bản thân. Lỗi mình chấp nhận, bỏ ngụy lấy chân. Bao dung cởi mở: Vũ trụ sơn hà, vạn cổ sát na. Nhân quả bình đẳng, có tự hiểu chăng.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 4 tháng 9: Tri túc (Biết đủ)

Nếu muốn thoát khỏi mọi khổ não nên chú trọng suy nghĩ về việc “biết đủ”. Phép “biết đủ” chính là chỗ giàu có, vui vẻ, an ổn. Người biết đủ dù nằm trên mặt đất vẫn thấy yên vui; Người không biết đủ dù ở trên cảnh trời cũng chưa thỏa ý. Kẻ không biết đủ tuy giàu mà nghèo; Người biết đủ tuy nghèo mà giàu. Kẻ không biết đủ thường bị năm dục dắt dẫn; Nên người biết đủ lấy làm thương xót thay.