Tự mãn và biết đủ khác nhau, một bên là kiêu căng nên gặp họa, một bên là khiêm nhường mà được phúc; Đại tài và tầm thường có khác biệt, một bên có thực tài nên có thành tựu, một bên khoác lác nên thất bại nhiều. Bất chấp tất cả để cầu chiến thắng, mưu cầu danh lợi, rốt cuộc lại là thua kém người khác. Người có lòng trắc ẩn, cho dù gặp khó khăn thì vẫn có người giúp đỡ. Người quá cứng rắn, mưu sự dễ thành công nhưng hay tổn thương người khác, khó mà trường thọ.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 8 tháng 11: Thơ cảnh tỉnh thế gian; Cảnh tỉnh người làm quan
Thân tại công đường đức khéo tu
Hại người yếu thế chính phàm phu
Trong lò lửa tắt thêm than củi
Tuyết lạnh gió đưa ấy ngục tù.
Thuyền đến giữa dòng tay lái vững
Đợi tên yên vị mới giương cung
Quyền thế trong tay không hành thiện
Di Đà niệm lắm cũng bằng không.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 7 tháng 11: Biết đủ lòng yên
Dục vọng của con người giống như động không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy. Cho dù kiếm được tài sản vô kể thì tâm vẫn bị lòng tham xui khiến, vẫn không thể hưởng được niềm vui sung túc.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 6 tháng 11: Khêu lửa ngộ bình sinh
Đồng dao rộn tiếng chim kêu
Áo bào thân khoác canh thâu lặng ngồi
Ngộ đời trong đốm lửa mồi
Sức cùng lực kiệt quy hồi về đâu?
Việc sáng chớ mãi u sầu
Nhạc kia ai tấu lên câu nhịp nhàng
Chính niệm thời cứ rỗng rang
Cửa thiền rộng mở thênh thang lối về.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 5 tháng 11: Quy tắc tùng lâm – Bách Trượng Hoài Hải
Tùng lâm xem sự vô sự là hưng thịnh, tu hành xem niệm Phật là yên ổn. Tinh tiến lấy trì giới là hàng đầu, bệnh tật lấy giảm ăn làm thuốc trị. Phiền não xem nhẫn nhục là Bồ đề, thị phi xem không tranh luận để giải thoát. Giữ chúng lấy bậc lão thành làm chân tình, người chấp sự xem tận tâm là công lao.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 4 tháng 11: Tám câu châm ngôn của trường học
Thành: Có lòng trung chính, hành sự thiết thực, không làm mờ ám, lương tâm trong sáng. Tín: Làm việc mười phần nói nên bảy phần, dễ hứa khó làm khiến người oán ghét. Nhân: Vui vẻ với thành công của người khác, thông cảm với hoạn nạn của người khác. Hậu: Trung thực là trường cửu, khoan dung là gốc của phúc, không nói lời xúc phạm người khác.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 3 tháng 11: Quản lý học – Phật Quang Tinh Vân
Quản lý con tim mình một cách từ bi và hiền hòa, quản lý con tim của mình đến mức người và ta là một. Đối xử với người khác bằng tấm lòng chân thành, bằng sự bình đẳng và khiêm tốn. Có như thế mới có thể hoàn thành được môn “Quản lý học”.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 2 tháng 11: Triết lý giáo dục – Phó Tư Niên
Chân thật là gốc của mọi học vấn và làm người, cũng là gốc của mọi tổ chức xã hội quốc gia; không thể chân thật thì không thể cầu được chân lý.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 1 tháng 11: Ngũ giới và ngũ thường
Ngũ thường là nhân, nghĩa, lễ, trí và tín. Nếu phối hợp Ngũ giới với Ngũ thường thì: “Không sát sinh là Nhân, không trộm cắp là Nghĩa, không tà dâm là Lễ, không vọng ngữ là Tín, không dùng chất cấm là Trí”.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 31 tháng 10: Nhan thị gia huấn; Khuyến học
Người xưa học là vì bản thân, để bổ túc cho khiếm khuyết của chính mình. Người nay học là vì muốn hơn người khác, chỉ để huênh hoang, được sủng ái, không thiết thực. Người xưa học là vì người khác, là để hành sự theo lẽ nhân, làm lợi cho xã hội. Người nay học vì bản thân, chỉ cầu lợi cho mình, mong được tiến thân làm quan.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 30 tháng 10: Bàn về niềm vui
Thuật luyện kim của tinh thần có thể khiến mọi nỗi đau nhục thể đều trở thành chất liệu của niềm vui. Cho nên, đốt nhà có người chúc mừng; một giỏ thức ăn, bột bầu rượu, có khi còn khiến người tức giận; ngàn họa trăm độc có người cười nói như không. Đối với những kiểu người như thế, cuộc đời còn có gì uy hiếp được họ? Niềm vui đó biến chịu đựng trở thành hưởng thụ, là thắng lợi nhất của tinh thần trước vật chất.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 29 tháng 10: Ngôn ngữ tích đức; Cách ngôn của các bậc tiền nhân
Ngôn ngữ là thứ có thể tích đức nhiều nhất.
Thấy người làm điều thiện, một lời tán thành; Thấy người làm điều ác, một lời khuyên ngăn; Người có tranh tụng, một lời khuyên giải; Người có oan ức, một lời biện minh. Không vạch điều riêng tư của người khác, không bàn chuyện nhà người khác, công đức đó vô lượng. Phàm người mất mạng tan nhà, bởi lời nói chiếm tám phần tai họa.