Thành công và thất bại không nằm ở phong thủy, vận mệnh, quỷ thần, điều kiện thành công nằm ở chính sự kiện toàn của chính mình. Phật giáo nói rằng: “Nhân thế nào, quả thế đó”, không trải qua cày cấy vào mùa xuân hạ, làm sao có thu hoạch vào thu đông? Cho nên, một người thành công thì phải có nguyên nhân thành công; thất bại cũng có lý do tất yếu mà thất bại, thành công hay thất bại đều nằm ở chính mình, sao không thể thận trọng chứ?
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 6 tháng 10: Thơ Tô Mạn Thù
Tô Mạn Thù 蘇曼殊 (1884-1918) tên thật là Huyền Anh 玄瑛, tự Tử Cốc 子谷. Mạn Thù là pháp danh sau khi xuất gia. Ông người ở Hương Sơn, Quảng Đông, mẹ là người Nhật Bản. Năm 15 tuổi, Tô Mạn Thù sang Nhật lưu học, tham gia hoạt động cách mạng. Năm 1903 về nước dạy học tại Tô Châu một thời gian ngắn rồi xuất gia.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 5 tháng 10: Bài tựa cho Lanh Đình tập
Ngẩng đầu nhìn lên vũ trụ bao la, cúi xuống trông thấy muôn loài tốt tươi. Mượn đó mà mở rộng tầm nhìn, tấm lòng bao dung, thời cũng đủ thích mắt vui tai. Thật hạnh phúc lắm thay! Phàm người gặp gỡ nhau, trong thoáng chốc đã qua hết cuộc đời. Có người giữ kín hoài bão trong lòng, chỉ cởi mở nơi kín đáo; có người gửi gắm hoài bão nơi vật mình yêu thích, rồi không còn bó buộc bởi điều gì, từ đó sống tự do thoải mái.
Bài thơ “Ô trống cuộc đời” – Sỹ Vinh
“Ô trống cuộc đời” của Sỹ Vinh là một bài thơ giản dị nhưng đầy triết lý, hướng người đọc đến với con đường hoàn thiện bản thân thông qua những nguyên tắc sống thiết thực và mang tính giáo dục cao.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 4 tháng 10: Đêm trăng hoa trên sông xuân
Xuân giang hoa nguyệt dạ là bài thơ trữ tình nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc. Nhà nghiên cứu văn học đời Thanh Vương Khải Vận khen bài thơ này là “chỉ một thiên tuyệt diệu, đủ xứng đáng là đại gia” (cô thiên hoành tuyệt, cánh vi đại gia); nhà thơ hiện đại Văn Nhất Đa thì ca ngợi rằng bài thơ này là “thơ trong thơ, đỉnh núi trên các đỉnh núi” (thi trung đích thi, đỉnh phong thượng đích đỉnh phong). Theo lời Lưu Kế Tài thì đối với người Nhật Bản hiện đại, hai bài thơ Đường được hâm mộ nhất là Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư và Trường hận ca của Bạch Cư Dị.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 3 tháng 10: Kệ niệm Phật; Vịnh chim én dạy Lưu tẩu
Một hôm đủ cánh đủ lông
Cành cao con đậu hướng lòng chốn xa
Rời quê hương bỏ mẹ cha
Tung bay khắp chốn xông pha tứ bề.
Không trung tiếng mẹ thảm thê
Gọi con mau chóng trở về cố hương
Nhưng con chẳng thấu tình thương
Mẹ nơi tổ vắng lệ tuôn đêm ngày.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 2 tháng 10: Bài ca khuyên thế gian
Nhanh quay đầu còn sớm đâu, mới trẻ đây thôi tóc đã bạc đầu. Tài cao bắc đẩu, tiền ngàn rương, nghiệp chướng theo thân nào hết vương? Khuyên người đời quay đầu thôi, ăn chay niệm Phật báu tinh khôi, danh lợi như giấc mộng hư ảo, chẳng bằng niệm Phật tu tâm thôi.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 1 tháng 10: Tốt lành nhất; Cười tan ân thù; Độ kiếp này
Kiếp này hạnh phúc làm người
Gặp được Phật pháp cuộc đời thăng hoa
Thân này vạn kiếp trầm kha
Kiếp này không độ mơ xa kiếp nào.
Em có một mong ước…
Em mong các bạn ở những nơi bị ảnh hưởng của bão sẽ có nhiều đồ ăn và nước uống. Em mong các bạn sẽ có những căn nhà khang trang để ở. Em mong các bạn sẽ sớm được đến trường… Và em mong sẽ có một Tết Trung thu ở dưới sân trường, nơi mà ở đó chúng em có thể cùng nhau vui chơi, cùng nhau ngắm trăng và cùng nhau phá cỗ. Chắc hẳn Tết Trung thu đó sẽ là một Tết Trung thu rất đặc biệt! Em mong ước điều đó sẽ đến với tất cả chúng em!
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 30 tháng 9: Câu đối ở chùa (5)
Đâu Suất Ta Bà đến đi chẳng động tòa Kim Cương; Lưu Ly An Dưỡng trải phải cùng kính Đại pháp vương.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 29 tháng 9: Phục hưng văn hóa Trung Hoa, Phật giáo gánh vác trách nhiệm lớn
Napeleon từng nói rằng: “Trung Quốc là một con sư tử đang ngủ yên, khi nó ngẩng đầu tỉnh giấc, thế giới đều sẽ run rẩy”. Con sư tử Trung Quốc đó đã tỉnh giấc, nhưng đó là con sư tử hòa bình, thân thiện và văn minh. Trung Hoa muốn trở thành con sư tử hòa bình, thân thiện và văn minh, thì điều có bản nhất là sự phục hưng của nền văn hóa, Phật giáo đóng vai trò quan trọng, gánh vác trọng trách nặng nề.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 28 tháng 9: Thầy dạy; Cách ngôn trị gia
Người học ngày xưa tất phải có thầy chỉ bảo. Người thầy là người truyền trao đạo lý, dạy cho nghề nghiệp, giảng giải những điều chưa rõ. Người ta sinh ra không tự biết được mọi điều, ai chẳng có điều chưa biết rõ. Có điều chưa hiểu rõ mà không tìm thầy để học, thì cuối cùng chẳng thể sáng tỏ được. Ta theo đó để học, không câu nệ ai sinh trước sinh sau ta, miễn là có gì để ta học được hay không? Cho nên không phân biệt sang hèn, không kể lớn nhỏ. Đạo ở đó thì thầy còn ở đó để ta theo học vậy.